Thế rồi họ chấp nhận nhận tiền của ông bà Phú, một khoản tiền bằng
cả năm tiền lương của 2 vợ chồng để "ngậm mồm" lại.
Thôi thì cũng được.Cái gì mất đã mất rồi.Thằng út còn cần tiền mua
quần áo mới, tiền đóng học...Con bé bị gửi về quê ở với bà ngoại.Nó lì lợm
lắm.
Cả ngày chẳng nói chẳng rằng, cứ thơ thẩn ngồi nhìn ra cừa sổ.Không
ai đủ quan tâm đến nó, cũng như đủ văn hoá để hiểu rằng nó trầm cảm rất
nặng sau vụ việc đó.
Năm 13 tuổi con bé có kỳ kinh nguyệt đầu tiên. Thấy máu chảy ra từ
giữa thân, nó nhớ lại cảnh khủnq khiếp kia.Nó chợt gào khóc, đập phá đồ
đạc, nó chợt nổi điên.
"Con Dịu, mày làm gì đấy? Mày điên à?"
Bà ngoại hét lên khi thấy nó phát điên.
"Chú ơi...đau...chú ơi...đau...đừng làm cháu đau..." con bé hét xong
liền co ro ngồi vào trong góc nhà, vừa khóc vừa ôm lấy hai vai mình.Bà
ngoại sững sờ rồi chợt nhớ tới chuyện mẹ nó kể.
Con bé...hình như nhớ tới "chuyện kia" rồi. Tội nghiệp nó.Bà ngoại
ngồi cạnh vỗ vai nó, nước mắt bà cũng chảy dài. Phận nghèo khổ lắm!15
tuổi. Con bé bỏ học lên thành phố kiếm việc. Nó làm giúp việc cho một gia
đình công chức ở thành phố.
Thời gian đầu tưởng chừng như bình thường, nó chỉ hơi lầm lì một
chút nhưng rất nhanh nhẹn, tháo vát. Một thời gian sau ông chủ chú ý tới
nó.Ông chủ thường mua bánh ngọt dấm dúi cho nó ăn.
Ông chủ thường lén mua quần áo giấu đưa cho nó.Thỉnh thoảng ông
chủ nhét vào tay nó những đồng 100k màu xanh, nói là "Thưởng thêm!"