ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 5

Nó là một đứa trẻ thiếu thốn sự dạy dỗ của gia đình, nó không hiểu

ông chủ như vậy là "không bình thường" với mình. Nó đơn giản nghĩ ông
chủ giống nhưmột người "bố", quan tâm, yêu thương nó như con. Nó hơi
vui vui vì ngoài bố mẹ còn có người thương yêu nó như vậy.Thế rồi ngày
bà chủ đi công tác, con trai con gái họ cũng đi chơi xa, ông chủ lẻn vào
phòng nó.Ông chủ đặt tay lên ngực nó nắn bóp

"Chú...chú làm gì vậy..."

"Dịu đẹp lắm..."

"Chú buông ra đi, con sợ..." nó khóc. Nó nhớ tới những hành động

ông Phú trước đây từng làm với mình, nó giãy dụa.Nhưng nó không biết
càng giãy dụa càng kích thích thú tính của người đàn ông đó, ông ta càng
muốn chiếm đoạt nó.

"Sẽ không đau đâu, Dịu à, sẽ không đau đâu..."

"Hoá ra mày đã để thằng khác "chơi" rồi à?"

Lão Văn sau khi chiếm đoạt con bé liền vung tay tát nó "Vậy mà tao

tưởng mày là gái tân mới phản kháng lại tao mạnh như vậy. Hoá ra chỉ là
một conđiếm giả tạo..."

Lão ném một xấp tiền lên người con bé, sau đó vỗ vỗ lên ngực nó, đổi

giọng "Lần sau đừng giả vờ nữa, cứ thả lỏng thì có phải cả hai đều sung
sướngkhông?"

Con bé chẳng dám nói với ai vì nó biết rằng nếu nói ra người ta sẽ

giống như bà Phú, chửi vào mặt nó mà rằng "Mày dụ dỗ đàn ông!"

Trong xã hội này, kẻ nào nghèo - hèn, kẻ đó có tội.Người ở vị trí càng

cao, càng có tiền thì lời nói càng đáng tin tưởng.Còn những kẻ như nó - 1

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.