ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 43

Mặt bà có vẻ kỳ quái, nhưng tôi ngu ngốc chưa nhận ra kỳ quái ở đâu,

chỉ gật đầu lia lịa

"Trước đây mẹ khác, mẹ yêu đời hơn, không giống thế này. Bố cũng

đã mất rồi, con xin mẹ hãy như xưa được không?"

"Con nói mẹ chải tóc quá nhiều. Con nói bố con mất rồi thì mẹ không

cần có một bộ tóc đẹp nữa..." mẹ tôi trầm giọng

"Vậy thì...vậy thì..." bà túm tay lên trên và bắt đầu GIẬT TỪNG

CHÙM tóc trên đầu mình, đĩ nhiên kèm theo cả máu và da đầu, rơi lả tả
xuống đất...

Đó là cảnh tượng kinh hoàng nhất cuộc đời mà tôi từng chứng kiến,

người phụ nữ trong bộ đồ ngủ màu đỏ nhạt ra sức giật tung tóc mình khỏi
da đầu lẫn trong tiếng khóc ỉ ôi của chính bà. Máu thịt dính nơi chân tóc rơi
rụng xuống đất, bay lả tả trong không khí...

"Bà ấy trầm cảm cấp độ 6 rồi. Vì sao mẹ anh chị bệnh nặng tới vậy

mới đưa đi trị liệu?"

Bác sỹ đẩy gọng kính trên mũi hỏi chúng tôi. Tôi vẫn ngồi trên ghế

khóc thút thít nhớ tới cảnh tượng kinh hoàng đêm qua. Sau đấy tôi đã nôn
thốc nôn tháo một trận kinh hoàng.

"Chỗ bị tổn thương..." anh trai liếc tôi sau đó hỏi bác sỹ.

"Anh cứ thử giật hết tóc trên đẩu mình ra xem..." bác sỹ lắc đầu

"Là giật nhé. Phải đến mức độ nào mới có thể tự làm đau mình như

vậy. Sau này sợ rằng...sẽ không mọc được tóc đâu!"

"Gia đình cô bị nguyền rủa, từng người một sẽ chết trong đau đớn... "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.