ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 42

Dường như tôi có thể nghe thấy tiếng thi thẩm "Mẹ chẳng thấy con rết

nào..."

Sau đám tang, trở về nhà của mình, tôi lại thấy sợ khi phải ngủ cùng

với mẹ. Bà rất kỳ lạ, kỳ lạ đến đáng sợ, không giống mẹ tôi bình thường
một chút nào. Sau khi bố tôi mất mẹ đã xin nghỉ hưu sớm. Bố tôi trước đây
là giám đốc công ty xây dựng của bộ quốc phòng, mẹ tôi thì làm ở bên
doanh nghiệp nước ngoài. Bà là người khá năng động, hay đi đây đi đó.
Nhưng cả tháng nay bà chỉ nhốt mình trong nhà, chẳng bao giờ bước chân
đi đâu. Bà là người dễ kích động, dễ khóc dễ cười. Nhưng cả tháng nay bà
chỉ trầm ngâm lạnh lùng, có đôi lúc còn bí ẩn và rất đáng sợ.

Tôi đẩy cửa phòng ngủ, thấy mẹ tôi lại đang ngồi trước gương chải

đầu. Gần đây mẹ tôi rất hay chải tóc trước gương. Hành động đó vừa kỳ lạ
vừa đáng sợ.

"Mẹ có ra ngoài đâu mà cần chải đầu chải tóc. Làm gì mà chải nhiều

như thế..."

"Bố con thích người có bộ tóc đẹp!" Mẹ tôi bình thản nói, lại tiếp tục

chải.

Tôi lầm bầm "Nhưng bố có còn đâu ạ..."

Mẹ tôi chợt ngừng động tác, liếc tôi qua gương, ánh mắt loé lên "Con

không cảm nhận thấy bố con vẫn còn ở trong cái nhà này sao, Vân?"

"Mẹ, con xin mẹ, gần đây mẹ khác quá, mẹ làm con sợ..." tôi lắp bắp

nhìn mẹ mình, ánh mắt lộ ra tia kinh dị.

Mẹ tôi xoay ghê nhìn thẳng về phía tôi "Mẹ là mẹ của con, con lại sợ

mẹ sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.