ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 41

Lép nhép.

Đang chăm chú vào điện thoại tôi bỗng nghe thấy tiếng động kỳ lạ sau

lưng.Tôi quay lại kiểm tra, không có gì khác thường cả.

Lạo xạo

Tiếng động kỳ quặc lại vang lên, tựa như...có con gì đó đang bò trên

sàn. Tôi quay lại kiểm tra lần nữa, lẩn này tôi thấy có tới HÀNG NGÀN
con rết lớn, mỗi con to bằng chiếc đũa đang TRÀO RA TỪ Áo QUAN của
dì tôi. Tôi đứng hình nhìn những con vật kinh tởm lục cục bò ra từ quan tài
gỗ, cả chiếc quan tài rung lên bần bật, lũ rết đang bò tới chỗ tôi.

"Á á á..." tôi hét lên bỏ chạy khỏi phòng khách, xuyên sang phòng bếp

ndí mẹ tôi đang ngồi

"Mẹ ơi...mẹ ơi...có rết..." tôi đẩy tay vào người bà, chợt thấy cánh tay

của bà rụng ra, cái đầu xoay ngược từ đằng trước ra đằng sau, trong khi mắt
vẫn nhìn tôi, miệng vẫn mỉm cười nói

"Rết ở đâu, mẹ chẳng thấy con rết nào..."

"Aaaaa...không...không..." tôi gào thét giãy dụa, có người vỗ vào mặt

tôi

"Con bé này, mơ thấy ác mộng à, sao lại khóc..."

Tôi mở mắt thì nhìn thấy khuôn mặt của anh trai hiện ra, thì ra tôi vừa

nằm mơ. Tôi ngơ ngác ngồi dậy, thấy mình nằm ngủ quên trên ghế salon
nhà dì. Vậy khi nãy không phải tôi trông áo quan thay cho em họ sao?

Đâu là mơ? Đâu là thực? Nhìn xuyên qua vai anh trai, bỗng thấy mẹ

tôi đang lạnh lùng nhìn mình sau đó nhoẻn miệng cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.