ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 62

"Ai đấy?" Bà Phú quệt nước mắt hỏi.

"Con đây..." có tiếng trả lời khe khẽ.

Là con gái bà, mới từ London trở về. Ngày bố nó chết, nó phải dừng

việc học tức tốc đặt vé trở về Việt Nam để nhìn mặt bố nó cũng như tham
dự tang lễ tiễn đưa ông Phú về nơi an nghỉ cuối cùng.

Bà Phú mở cửa, thấy con gái sắc mặt nhợt nhạt đứng bên ngoài.

"Vào đi..."

Bà Phú chưa kịp nói hết câu thì con bé đã đi nhanh vào trong phòng,

ngồi trên ghế cạnh giường.

"Đêm hôm rồi sao chưa ngủ còn tìm mẹ?" Bà Phú mêt mỏi day trán.

"Mẹ ơi...con sợ..." con bé chợt nói

"Con mơ thấy cả nhà mình bị đàn rết ăn thịt..."

"Vớ vẩn, rết ở đâu ra?"

Bà Phú nhớ lại xác những con rết trong vũng máu, có chút sợ hãi nhìn

con gái.

"Về phòng ngủ đi, đêm hôm đừng nói những chuyện nhảm nhí!" Bà

Phú quát con gái.

Bà đã đủ đau lòng rồi.Con bé như có gì muốn nói, lại thôi. Nó đứng

bật dậy định rời đi nhưng rồi thấy con dao gọt hoa quả trên mặt bàn, nó liền
khựng lại nhìn chằm chằm.

Bà Phú không để ý, đã lên giường định nằm tiếp "Ra ngoài sập cửa

vào cho mẹ!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.