ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 87

"Biến thành cô gái dưới sàn nhà kho đó ư?"

Hà có chút rùng mình "Đáng sợ quá!"

"Mà...không biết cô ấy bị ai giết nhỉ, cậu có suy đoán gì không?"

"Ác giả ác báo..." tiếng nói đâu đó văng vẳng bên tai tôi.

Là chúng tôi, là gia đình chúng tôi, nhân quả đến rồi.

"Dừng xe...dừng xe..." tôi hét lên.

Anh tài xế taxi chợt phanh gấp. Tôi mở cửa lao xuống xe.

Hà vội trả tiền rồi chạy theo tôi "Cậu làm gì thế?"

"Dịu...là cô phải không?" Tôi chạy theo hình bóng vừa khuất vào góc

phố, gào lên.

Rõ ràng tôi vừa thấy bóng cô ta đi lại trên đường. Chắc chắn là cô ta,

không phải là ảo giác.Tôi đứng ngơ ngác giữa dòng người qua lại tìm kiếm
hình bóng của Dịu nhưng không thấy. Chỉ có tìm ra cô ta mới có thể kết
thúc tất cả việc này. Một là chấm dứt, hai là chết đi... tất cả cũng phải nên
có hồi kết.

"Á..." Hà đột ngột kéo tôi, 2 chúng tôi ngã ra đất.

"Mù à? Sao lại đứng giữa đường như thế?"

Người lái xe suýt nữa đâm vào tôi gào lên. Tôi đau đớn ôm cánh tay bị

trẩy xước, nước mắt rơi lã chã. Hà thì rối rít xin lỗi người ta.

"Làm gì có ai? Cậu đừng nhầm lẫn giữa hiện thực với ảo giác, tớ sợ

lắm!" Hà vừa như mắng tôi vừa như bất lực.

"Rõ ràng tớ vừa thấy cô ta, rõ ràng là cô ta..." tôi lẩm bẩm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.