ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 88

"Không phải ảo giác, không phải ảo giác!"

"Thôi được rồi, tớ có người quen làm thám tử, tớ sẽ nhờ anh ấy giúp

tìm kiếm tung tích của Dịu, cậu đừng mơ mơ thực thực nữa!"

"Tuấn Anh đâu?" Mẹ nắm tay tôi yếu đuối hỏi.

"Anh...anh ấy theo đoàn công tác của trường đi thực tập ở Thụy Điển

mẹ ạ..." tôi gượng cười trấn an mẹ.

Việc anh tôi đã chết dĩ nhiên tôi không thể để mẹ tôi biết được, nhất là

vào lúc này, khi tâm trí của mẹ tôi lúc tỉnh lúc mê. Mẹ tôi nằm trên giường,
mắt nhắm hờ, gầy rộc đến mức chỉ còn da bọc xương.

"Gần đây mẹ hay nằm mơ thấy bố con..." mẹ tôi chợt mở mắt trừng

trừng nhìn tôi

"Bố đứng cạnh thằng Tuấn Anh...thằng bé bị thương, trước ngực loang

lổ máu!"

Tôi giật thót sững sờ nhìn mẹ.

"Nói thật đi...con trai mẹ đã gặp chuyện gì phải không...phải không..."

Tôi cố cắn chặt môi không cho mình bật khóc, hít một hơi thật sâu cố

nở nụ cười

"Không có đâu mẹ, đang yên đang lành sao có thể gặp chuyện được.

Anh ấy đang ở Thụy Điển, sẽ sớm về thôi!"

"Con không nói dối mẹ chứ? Mẹ chỉ còn có các con."

"Vâng. Chúng ta sẽ an toàn, mẹ yên tâm...chúng ta sẽ an toàn!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.