"Tao xỡn tóc mày, coi mày có dám ra đường nữa không."
Con nói:
"Ba giết con đi, chớ đừng cắt tóc con."
Nhưng ông cứ cắt. Vậy mà con ngồi im. Không khóc, không năn nỉ,
không chống đối. Con ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối. Tóc vung vãi
đầy nhà, bám trên ngực, bám đầy tay chân, quần áo.
Ba im lặng nhưng cặp mắt rất dữ. Mẹ khóc, năn nỉ, lạy lục ổng nhưng
cứ trơ trơ như đá. Con cũng vậy. Tánh giống ba. Cũng không khóc, không
nói nhưng cặp mắt nhìn trừng trừng vào vách.
Ba ném cái kéo xuống đất, lên võng nằm hút thuốc. Con vẫn ngồi xếp
bằng, không nhúc nhích. Mẹ lấy chổi gom tóc lại. Mẹ nói:
"Tóc của tui sinh ra nó. Tóc của tui cho nó từ khi còn ở trong bụng."
Mẹ vừa gom tóc vừa khóc tức tưởi, giống như đang gom cốt nhục của
mình. Mẹ nói:
"Con ơi. Đi ngủ đi."
Nhưng con cứ ngồi im.
Mẹ ôm con, hun hít, năn nỉ con đi ngủ nhưng vô ích. Mẹ nằm dưới
đất, bên cạnh con rồi ngủ quên đi. Con cũng mệt quá, gục xuống.
°
Lúc con giựt mình thức dậy thì trời hãy còn tối, hai mắt sưng húp và
cay. Con rờ lên đầu thấy trọc lóc. Tóc lởm chởm như gai chích vô tay, chỗ
dài chỗ ngắn.
Mẹ thì ngủ chèo queo dưới sàn nhà, còn ông già thì ngáy.
Đồng hồ trên vách chỉ mười giờ đêm. Con tìm được cái mũ vải cũ
trong xó nhà chụp lên đầu và quyết định leo rào đi tìm đám bụi đời.
Từ nhà con ra tới chợ phải qua một con đường đất tối thui, mùa mưa
chỗ đó sình lầy, đi bộ phải tháo dép cầm tay không thì dép đứt quai hoặc
mắc kẹt dưới sình. Hôm đó nhằm mùa khô nhưng đường cũng khó đi vì
đầy những ổ gà, rác rưởi và cát sạn. Hai bên đường là bụi rậm lù lù như
bóng ma. Giun dế kêu rỉ rả như đám cô hồn. Con mò mẫm đi trong bóng tối
giống hệt con chó đói lang thang kiếm ăn quanh mấy đống rác. Đi một lúc