ĐỐT ĐỜI - Trang 131

thấy vài ánh đèn dầu leo lét xen kẽ giữa các lùm cây. Qua khỏi những lùm
cây ấy mới thấy được cái quầng sáng của phố xá.

Con rẽ vô chợ, thẳng đến chỗ tụi bạn thường tụ tập ăn nhậu và ngủ ở

đó. Nhưng đêm ấy góc chợ trống trơn, chỉ sót lại mấy tờ giấy báo, vỏ chai
ni-lông và bao thuốc lá. Có lẽ nơi đây vừa trải qua một trận càn quét của
công an và tụi bụi đời đã chạy tứ tán khắp nơi.

Con đứng lớ ngớ một hồi rồi đi vòng ra sau chợ, chỗ đó có con đường

đất nhỏ quanh co, dọc theo rừng dừa nước.

Nhưng con không thể đứng lâu ở đó vì sợ tụi dân phòng đi tuần tra

ngang qua sẽ hốt con về đồn. Vì thế con cứ theo cái lối mòn mà đi.

Bỗng nhiên có tiếng gọi từ trong bụi rậm.
"Ngọc!"
Đó là tiếng của con Ngân. Con dừng lại, nghe ngóng. Nó gọi một lần

nữa nhưng con vẫn chưa biết là nó đang ở trong bụi nào.

"Mày ở đâu vậy?"
Con thấy một nhánh lá rung rinh sột soạt và nhờ chút ánh sáng của

dòng kinh con nhìn thấy một cánh tay nhỏ thò ra khỏi đám lá.

Con bước tới, vạch lá chui vô lùm cây. Ngân nói:
"Bữa nay công an và dân phòng rất đông. Mày đi đâu giờ này vậy?"
"Đi tìm tụi bay".
Lùm cây chật chội, vướng víu nhưng nó cũng mắc được chiếc võng.

Hai đứa nằm chung. Trong đó tối thui như một hang đá nhưng kín gió và có
lẽ lá dày quá nên muỗi cũng không bay vô được. Ngân hỏi:

"Ban đêm sao mày đội mũ vậy?"
Con biểu nó:
"Sờ đầu tao đi."
Nó ngồi dậy, một tay kéo cái mũ, một tay sờ lên đầu.
"Thôi rồi! Tao biết ai xỡn cái đầu mày rồi. Hèn chi hồi tối có đứa nói

đi ngang nhà mày nghe tiếng khóc."

Con hỏi:
"Mày có thuốc lá không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.