"Anh có còn lái xe không?"
"Không. Anh đi buôn bò. Anh thường đi Long An mua bò rồi chở về
bán cho các lò bò ở Bình Chánh, Hóc Môn. À, sao em không bỏ mũ ra đi
cho mát?"
"Em thích. Anh coi giùm em mấy giờ?"
"Gần hai giờ sáng rồi."
"Hình như trời muốn chuyển mưa. Phải không?"
"Chắc vậy. Ở đây có mái che, rủi mưa lớn cũng không sao."
Bên dưới mái tranh là một cái nền nhà bỏ hoang đầy cát và cỏ dại.
Mưa rơi lộp độp. Dũng nhích vô một chút. Con cảm thấy hai người gần gũi
quá nên né qua một bên, nhưng anh chàng buôn bò cao lớn đã kéo con sát
vào người nó.
"Anh làm gì vậy? Buông ra!"
Nhưng nó đã đè con xuống dưới nền cát. Nó như con thú điên, mạnh
mẽ và thô bạo. Con la hét vô vọng giữa đồng trống. Cát bị cày xới, bắn lên
mặt, lên ngực.
Con oà khóc. Tuyệt vọng. Còn nó thì bỏ đi, khuất sau những đám lau
sậy.
Con ngồi dậy trong bóng tối, phủi những mảng cát ướt bám trên
người. Con thấy có điều gì đó khác thường phía dưới. Đó không phải là
nước mưa, nó nhớp nháp và sậm màu.
Một nỗi sợ hãi tràn đến từ bóng tối. Con lấy cái quần short tròng vào
người và cài lại nút áo. Chỉ còn có hai cái nút, một cái ở gần cổ và một cái
giữa bụng. Con mò mẫm trong bóng tối để tìm đôi dép rồi quyết định bước
ra ngoài đêm.
Con vừa đi vừa khóc, một mình trong đêm tối đơn độc, âm thầm giữa
đồng trống, chỉ có lau sậy, bụi gai và những cơn gió.
Đêm mù mịt, con đường đất nhỏ lờ mờ dưới ánh sao khuya. Không
một tiếng người. Chỉ có tiếng giun dế.
Con tìm đường ra chỗ tụ tập của đám bụi đời trên cái nhà sàn bên bờ
sông nhưng lại đi lạc và mắc kẹt nhì nhằng trong đám cỏ đuôi chó và dây
mắc cỡ.