HAI MƯƠI BỐN
G
ần sáng, lúc mọi người đang ngủ say thì thằng Lì thức giấc vì có
tiếng bước chân leo lên thang gác. Nó quay mặt về hướng tiếng động, thấy
một bóng đen đang di chuyển chậm chạp. Nó nghĩ có thể đó là một con
chồn, mà cũng có thể là một con cú mèo, nhưng khi đã tỉnh ngủ hẳn thì nó
thấy rõ ràng là hình dáng một con người.
Lúc đó phía lan can thằng Bình đang chơi game trên cái điện thoại của
hắn. Đêm nào khi "đập đá" xong nó cũng thức suốt đêm để chơi game.
Cái bóng ấy đã bước lên sàn ván nhưng chỉ nhích được mấy bước thì
gục xuống ngay trước mặt thằng Bình nhưng nó không hay biết gì cả. Nó
bấm game như một thằng điên. Những đứa còn lại thì đang ngủ say.
Lì rọi đèn pin rồi đi tới chỗ cái bóng.
"Trời ơi Ngọc!"
Tiếng khóc của cô gái nhỏ bị đè nén, giờ oà ra như mưa như gió.
"Chuyện gì vậy? Nói đi!"
"Ngân đâu?"
"Nó đang ngủ"
Ngân nghe tiếng khóc, thức dậy. Trời cũng vừa sáng, nó thấy Ngọc
đang nằm co trên sàn nhà liền bước lại.
"Tối qua mày lạc ở đâu vậy?"
"Lạc trong đồng bưng. Và tao đã gặp thằng Dũng, thằng bồ cũ của
mày đó."
"Có chuyện gì sao?"
"Nó cũng bị công an rượt."
"Nhưng nó đã làm gì mày?"
Ngọc chỉ khóc. Lúc ấy cả đám bụi đời thức dậy. Ngọc nghe nhiều
tiếng xôn xao: Dũng là thằng nào? Có phải nó ở băng Nam Long không?