Buổi trưa, khi đám bụi đời đi kiếm ăn ngoài đường phố thì căn nhà sàn
chỉ con lại ba người: thằng Lì, Ngọc và thằng Bình (lúc này đang nằm chèo
queo dưới sàn ngủ đắm đuối, chiếc điện thoại bị ném qua một bên.)
Ngọc nói:
"Mày lấy nước cho tao tắm được không?"
Lì xuống sông lấy nước trong cái xô rồi đưa cho Ngọc chiếc khăn
lông. Xong, nó ra ngồi trước lan can hút thuốc.
Ngọc tắm xong, lấy cái mũ vải đội lên đầu. Lì đưa cho bạn một điếu
thuốc và ổ bánh mì không. Hai đứa ngồi cạnh nhau, nhìn xuống sông.
Buổi trưa sáng rực và im lặng. Những cây bần bên kia sông đang trổ
hoa tím nhạt, những trái xanh non đong đưa trên cành. Mùa Hạ ửng sáng cả
trong những lùm cây thấp và những chùm rễ tua tủa. Ngồi trên gác cũng có
thể nhìn thấy những con cua màu đỏ di chuyển chậm chạp trên những chùm
rễ ấy.
Mặt nước in bóng cây, lâu lâu ngân lên một chút xao động. Lì hỏi:
"Mày đã hết buồn chưa?"
"Tao muốn trả thù."
"Chuyện đó để từ từ đi. Bây giờ mày có muốn sửa lại mái tóc không?
Tao cắt được."
"Không cần. Muốn chết mẹ nó cho rồi, hơi đâu mà làm đẹp. Tụi mình
ra đại lộ Đông Tây đua xe đi Lì ơi. Tao muốn quậy."
"Vậy thì chiều nay đi với tao. Đi đò qua sông chơi đá."
"OK. Được đó. Nhưng sao phải qua sông?"
"Thực ra là đi đò ra giữa sông. Ở ngay cầu treo Phú Mỹ. Giữa sông có
mấy cái tàu nhỏ. Lên tàu buông rèm kín mít. Muốn chơi kiểu gì cũng được.
Chơi đá vui lắm, quên hết buồn phiền."
"Nhưng mày có tiền không?"
"Tối nay tụi nó bao Anh Hai. Mình chỉ ăn theo thôi."
"Tụi nó là ai?"
"Mấy thằng chủ tàu. Nhưng thôi, đừng hỏi nhiều. Cứ chơi rồi sẽ biết."
Ngọc ném tàn thuốc xuống mặt sông rồi đốt một điếu khác.
°