Những chuyến đò ngang trở nên thưa khách từ khi người ta khánh
thành cầu treo Phú Mỹ.
Bây giờ khách đi đò chỉ còn là đám người làm việc trên những tàu
đánh cá, những tiệm tạp hoá di động, hay trên những chuyến đò dọc đi về
các vùng sâu chằng chịt sông nước của huyện Nhà Bè.
Nhưng khi bóng tối tràn lên mặt sông thì những chuyến đò ngang bắt
đầu đón những vị khách khác.
Các vị khách này thường đi lẻ từng cặp hoặc nhiều lắm là ba cặp.
Những con đò ngang nhỏ gọn do một cô gái quê hay một ông già chèo bằng
mái dầm, êm ái, lướt nhẹ trên những con sóng rập rờn trong bóng tối, đưa
những người khách đến với một thế giới bóng tối khác. Đó là một vương
quốc khiêm nhường, với những ngọn đèn mờ le lói, lung linh trong những
không gian chật hẹp và nám khói.
Thuyền neo giữa sông. Chủ thuyền bật thêm hai ngọn đèn ở đàng mũi
và đàng lái. Tiếng ca cổ rỉ rả trên sóng nước thường bị ngắt quãng bởi tiếng
máy của những chuyến đò dọc.
Một vài đĩa mồi đơn sơ được dọn trên chiếc chiếu cói. Rượu trắng và
nước sting đỏ sậm như máu trong thứ ánh sáng mờ đục của khoang thuyền.
Một chiếc đò ngang vừa ghé. Nó chỉ chở một cô gái nhỏ, ăn mặc sơ
sài. Ngọc không quen với cô gái ấy. Ngân cũng thấy xa lạ. Thằng Lì và
đám con trai trên thuyền đều chưa từng biết. Nhưng Anh Hai đã đứng dậy
đón. Anh Hai đưa tay cho cô gái nắm và dìu cô vào trong khoang thuyền.
"Đây là Bích, em gái mới kết nghĩa của anh."
Mọi người chào nhau. Bích trầm lặng, tóc biếng chải và không trang
điểm, gương mặt có những nét đẹp nhưng tái nhợt, mệt mỏi.
Bích ngồi giữa Ngọc và Ngân, đối diện với thằng Lì. Cô bé làm nó tò
mò. Nó rót một ly rượu trắng.
- Dám chơi không?
Bích không trả lời, đón lấy ly rượu, uống cạn rồi đưa cái ly không cho
Lì, mặt lạnh, đờ đẫn như kẻ mất hồn. Anh Hai nói:
"Tụi bay chăm sóc em gái nha!"