Ngọc làm một cách dễ dàng. Khói trắng bốc lên, uốn lượn trong "nỏ"
rồi trườn vô cổ chai như con bạch xà tinh tuyệt đẹp. Ngọc ngậm cái ống
hút. Không có gì khó khăn cả. Nhìn Ngọc chơi không ai biết đó là lần đầu.
Nó thấy mọi vật bừng sáng, tươi đẹp và hoàn toàn mới lạ.
Rồi nó nằm xuống chiếu.
Chỉ một lát sau khoang thuyền tràn ngập khói trắng. Đám bụi đời trôi
vật vờ đây đó như những hồn ma mỏng manh hư ảo. Đứa thì ngồi xếp
bằng, đứa thì tựa lưng vào mạn thuyền, đứa thì nằm sải tay chân. Đứa khóc,
đứa cười, đứa nói lảm nhảm.
Ngọc thì ôm mặt rên rỉ.
"Cha ơi là cha! Sao ông cạo đầu tui? Sao ông bắt tui phải ngủ bờ ngủ
bụi? Hu…hu…"
Giống như một dàn đồng ca nhiều bè, trong góc tối lại vang lên một
giọng nam cao.
"Tại sao? Tại sao hả? Tại sao em quen với anh, cà phê cà pháo, coi
phim, coi ca nhạc suốt hơn một năm trời rồi cuối cùng em bước lên xe hoa
với ngưới khác. Tại sao? Tại sao tui không thể quên được con nhỏ đó? Trời
ơi!"
Tiếp theo là một giọng rè rè.
"Đời là thế! Xe-la-vi!"
Một tràng cười tuôn ra ào ạt nhưng bỗng ngưng nửa chừng vì khoang
thuyền chợt sáng. Bức rèm vừa được vén lên và một cái bóng lao xuống
nước.
Đó là Bích, người chiến hữu mới gia nhập có hai tiếng đồng hồ. Mọi
tiếng động tắt ngóm. Những cái đầu nhô ra khỏi cửa sổ. Mặt nước bị khuấy
động dữ dội. Nước bắn vô khoang thuyền. Cánh tay cô gái chới với trên
sóng, cái đầu nhấp nhô. Ngọc ré lên:
"Ai cứu với! Lẹ lên!"
Một người phóng xuống nước. Đó là Anh Hai. Một tay anh đỡ lưng cô
gái, một tay bơi về phía chiếc ghe.
Mọi người xúm lại. Chủ ghe làm hô hấp nhân tạo. Bích phun một vòi
nước như con cá voi nhỏ. Thêm một vòi nữa, giống như cái máy bơm tay