trên giếng khoan trong xóm. Bích mở mắt, ho sặc sụa rồi thở hổn hển.
Anh chàng lúc nãy tiếp tục tràng cười bị bỏ dở. Rồi từ trong bóng tối
hắn bước ra. Một cái đầu trọc lóc, bóng lưỡng như thầy cúng. Hắn hỏi:
"Nước sông có mát không cưng?"
Nhiều tiếng cười rộ lên nhưng Bích thì lầm lì. Nó ngồi dậy. tựa lưng
vô khoang thuyền, nói tỉnh khô:
"Đù má! Sao chết khó vậy ta?"
Bích không còn khép kín nữa. Bây giờ thì nó cười, châm một điếu
thuốc rồi cất giọng:
"Tụi bay biết loạn luân là gì không?"
"Biết sơ sơ."
"Là cha hiếp con. Nửa đêm đi nhậu về, chui vô mùng con gái của
mình."
"Chuyện này hay à nghen! Tiếp đi em!"
"Không phải một lần. Thấy tao không mét với mẹ, cha già dê làm cái
trò đó hoài. Đù má! Tao phải bỏ nhà đi. Thề không bao giờ trở lại."
Anh Hai thay đồ xong, bước ra khỏi buồng lái, thảy cho Bích một bộ
đồ khô. Bích nói:
"Cám ơn Anh Hai, nhưng em đếch cần thay đồ. Em sẽ nhảy lần nữa
mà!"
Rồi nó khóc.