HAI MƯƠI LĂM
N
gọc bị đẩy vô phòng, đóng cửa lại. Căn phòng tối như cái hang.
Kín mít. Ngọc mò trên tường tìm công tắc điện bật lên, nhưng đèn không
sáng. Chỉ nghe tiếng quạt trần kêu vù vù. Ngọc đập cửa gọi lớn:
"Chị Năm ơi! Mở cửa!"
Nhưng cửa đã bị khoá. Giọng nói của một người đàn ông vang lên:
"Đèn hư rồi. Nhưng em đừng lo, trong tối anh vẫn "mần" được mà."
Rồi có một bàn tay vươn tới chụp lấy cổ tay Ngọc. Nó lạnh tanh và ẩm
ướt. Ngọc vùng ra được, chạy về phía có ánh sáng lờ mờ. Đó là cái cửa
thông gió trong toa lét. Cô lại bật công tắt điện. Một thứ ánh sáng vàng đục
hắt lên giường, nơi có một sinh vật dài ngoằn như con vượn đang nằm. Nó
trần trụi, đen đúa và xù xì.
Nó ngồi dậy. Tiến về phía Ngọc.
Khi nó bước vào bên trong toa-lét Ngọc nhận ra một vết chàm đen thui
vắt ngang sống mũi nó, chạy dài tới mang tai, miệng nó móm xọm và hai
mắt thì trắng dã. Ngọc hét lên:
"Đi ra! Đi ra ngay!"
Nhưng nó cứ bước tới. Ngọc kinh hoàng và run rẩy. Cô giựt mạnh cái
giá treo khăn, dùng hết sức lực đâm vào người nó khiến nó bỏ chạy ra khỏi
toa-lét, ngồi xuống giường. Ngọc bật thêm mấy cái công tắc điện và căn
phòng sáng lên.
Đó không phải là một con người. Đó là một con quái vật. Ngọc la hét
náo loạn và đạp mạnh vào cánh cửa. Cửa bật tung. Cô thoát ra khỏi phòng,
văng mất một chiếc giày. Cô chạy xuống nhà bằng hai bàn chân trần.
Người chủ quán xuất hiện.
"Chuyện gì vậy?"
"Bà gạt tui. Tui không làm ở đây nữa đâu."