Một tiếng "ầm" vang dội. Người và xe đều bốc lên trời. Ngọc không
thấy đau. Không thấy phố xá. Không thấy thằng Lì. Tất cả biến mất. Giống
như cúp điện. Tối đen và trống rỗng.
°
Ngọc tỉnh dậy trong một thế giới khác. Thế giới của ruồi. Thế giới của
loài kiến, loài ong vo ve. Nó đang nằm trên một cái giường sắt, nhưng
dường như bên cạnh nó còn có một người nữa. Một người đàn bà xa lạ.
Nó cảm thấy bên phải thân thể của mình đã đổi thành màu trắng. Sơn
trắng hay là vôi? Mà hình như đó là băng vải. Rất mơ hồ.
"Đây là đâu?"
"Bệnh viện." Người đàn bà nằm kế bên nói. "Cháu bị tai nạn giao
thông."
"Cháu vô đây lúc nào?"
"Chiều hôm qua."
"Bạn của cháu đâu?"
"Không biết."
Trí nhớ bắt đầu hồi phục. Và nó thấy sợ. Nó thử co chân, thấy bình
thường. Nhúc nhích các ngón chân, cũng được. Nó nhìn chung quanh, thấy
người đông nghẹt. Giường nào cũng hai người. Bệnh nhân nằm tràn ra hành
lang, từng chùm như ong như kiến. Tiếng động râm ran, vo ve, bất tận.
Quạt trần quay vù vù khắp nơi nhưng sức nóng tràn ngập, mồ hôi tươm ra
ướt lưng.
Ngọc nằm trong cái địa ngục ấy năm ngày năm đêm. Chân phải khâu
sáu mũi ở mắt cá, đầu gối và đùi. Sườn khâu hai mũi. Mặt hai mũi.
Nó xuất viện trên một chiếc nạng gỗ. Thân thể bầm giập nhưng không
gãy cái xương nào. Chắc chắn sẽ có sẹo nhưng cặp giò vẫn đẹp, vẫn còn xài
được. Câu nói đầu tiên khi Ngọc cầm tờ giấy ra viện là:
"Mẹ kiếp! Lại phải tiếp tục sống."