đen, trông nó cũng sạch sẽ mặc dù trán dán băng keo, hai bàn tay có nhiều
vết trầy xướt. Nó đứng lớ ngớ giữa sân rồi đốt thuốc. Tuy chỉ là đứa con nít
nhưng thằng Lì là một thợ sửa xe gắn máy thuộc hàng cao thủ. Tuyệt chiêu
của nó là xoáy xi-lanh, đôn dzênh cho các xe đua của những anh hùng xa
lộ, những chiến binh giựt giọc trên đường phố.
Nó có cha mẹ, nhà cửa đàng hoàng nhưng chán cảnh đi làm thuê, thích
sống giang hồ, ăn nhậu, đánh bạc, ma tuý. Chơi đã rồi làm. Làm mệt rồi
chơi. Tuỳ thích.
Người thứ hai vừa đến là một chàng trai tên Đặng, hai mươi tuổi, mặc
quần jeans, áo sơ mi ca-rô bỏ ngoài quần, đi dép kẹp. Hắn đến với hai tay
không nhưng thật ra trong túi áo của hắn có một cây "đoản". Có thể hiểu đó
là đoản kiếm hoặc một con truỷ thủ.
Thực ra "đoản" là chiếc chìa khoá vạn năng làm bằng cọng căm xe
đạp bẻ cong và đập dẹp một đầu, có thể nhét vừa trong bao thuốc lá.
Với dụng cụ rất đơn giản ấy thằng Đặng có thể mở khoá bất kỳ chiếc
xe gắn máy nào trong vòng 16 giây. Có ngày nó chôm 5 chiếc gồm hai
Wave Alpha, hai Future và một chiếc Serius.
Ra đường không ai biết nó có tài diệu thủ. Nó rất nhát gái. Gặp em nào
đẹp đẹp là hai bàn tay tài hoa của nó run rẩy, lúc ấy dù mở cái nút quần nó
cũng đếch làm được đừng nói là mở khoá xe, vì vậy mà khi "tác nghiệp" nó
cần một cận vệ đi theo, một gã chuyên nghề mối lái, tiêu thụ xe gian và phụ
tùng xe máy trôi nổi.
Gã này tên là Trần Văn Trần nhưng nó không thích ở trần vì tính nó ưa
chải chuốt, nhất là mái tóc hay xịt keo, hai bên vuốt ép ra sau, đeo dây
chuyền vàng, còn nhẫn thì mọc tùm lum trên các ngón tay: vàng bạc, bạch
kim, đồng đen… Nhẫn đó khi lâm trận có thể biến thành vũ khi sát thương
lợi hại. Miệng nó dẻo, ăn nói giống như các nhân viên quảng cáo trên
truyền hình.
Người thứ tư bước vào sân là Anh Hai. Anh Hai dáng thư sinh, ăn mặc
giản dị, thường chải tóc bằng các ngón tay, thích mặc quần áo màu sậm.
Anh Hai xuất hiện trên một chiếc 67 màu đen giản dị. Áo pull, quần kaki,
giày thể thao đã cũ mòn.