ĐỐT ĐỜI - Trang 147

- Giấy tờ đâu mà bán nguyên chiếc?
- Em có cách.
- Làm giấy giả chớ gì? Không được đâu nhỏ ơi. Giấy giả là nó chụp

liền. Bị bể mấy vụ rồi.

Ngọc nói:
- Không chơi giấy giả. Mình xài giấy thiệt trăm phần trăm.
- Ở đâu có giấy thiệt?
- Chưa thể tiết lộ. Nhưng anh phải tin em.
- OK. Anh tin. Nếu mà có giấy thiệt thì chỉ cần điều chỉnh cái xe thôi.

Nhưng có được nhiều không?

- Một trăm cái cũng có.
- Nguồn đó có đáng tin cậy không?
- OK. Chỗ quen biết mà. Em sẽ đi lấy.
°
Năm giờ chiều, đợi cho trời mát Ngọc mới dám ra đường. Cô bảo

người xe ôm tấp vô một quán cà phê nhưng không vô quán. Hôm nay Ngọc
đi không cần nạng mặc dù chân vẫn còn đau. Cô đi bộ ra một đường phố
khác.

Thật ra nơi Ngọc đến không có gì bí mật vì nó chỉ là một tiệm cầm đồ

bình thường nhưng cô không muốn ai biết chỗ này vì nó đang lưu giữ một
cái "mỏ vàng" mà người chủ tiệm không hề biết, trước đây Ngọc cũng
không biết cho tới khi gia nhập vào "băng" của Anh Hai.

Dân ghiền cần tiền, ăn cắp "cạc-vẹc" (carte verte) của những người

trong gia đình, đem tới tiệm cầm đồ. Sau đó tiêu hết tiền, bỏ luôn.

Dân cờ bạc hết tiền, đem cạc-vẹc đi cầm đánh tiếp. Lại cháy túi. Cũng

bỏ.

Dân móc túi, giựt giọc, lấy được cạc-vẹc của thiên hạ cũng đem tới

tiệm cầm đồ, không cần chuộc lại.

Trước đây, có lần Ngọc đi cầm cái điện thoại cùi bắp của mình thì gặp

một anh chàng muốn cầm cạc-vẹc nhưng bị chủ tiệm từ chối. Anh ta hỏi tại
sao thì chủ tiệm nói là hiện anh ta đang giữ hơn một trăm cái cạc-vẹc không
có người chuộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.