ĐỐT ĐỜI - Trang 149

HAI MƯƠI BẢY

Ô

ng bước vào một căn phòng vách ván nám khói, nền xi măng nham

nhở, tối tăm và ẩm thấp. Cô gái nằm ngủ trên chiếc giường tre, một cái mền
lủng lỗ nhàu nát phủ lên người.

Đó là Ngọc. Là mảnh vỡ bị thất lạc của đời.
Ông ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Ông không biết mình phải làm gì. Và

ông chờ đợi.

Người mẹ trở về, tay cầm một gói giấy.
- Chào anh, tôi đi mua thuốc cho nó.
Bà đưa gói giấy cho ông. Ông ngửi thấy mùi thơm của thảo dược. Ông

để nó trên chiếc bàn gỗ. Bà đem cà phê đến và cột võng cho ông nằm. Ông
hỏi:

- Quán bán được không?
- Cũng tạm.
Ngọc thức dậy, mở mắt nhưng vẫn nằm yên.
- Bố đó hả?
- Ừ. Bố đây.
- Bố thấy chỗ này sao?
- Cái giường con đang nằm trông giống cái sạp tre trong chợ. Để bố

mua cho con một cái giường khác.

- Con là dân giang hồ mà.
- Nhưng bố muốn con phải sống khác. Có lẽ mình phải sửa lại cái

quán cà phê xập xệ này. Đừng đi giang hồ nữa.

- Bố đừng lo. Con chỉ nói đùa thôi chứ con bây giờ biết nghĩ rồi.
Ngọc xuống bếp rửa mặt rồi bắc ghế ngồi bên võng. Nó hỏi:
- Hôm trước con kể cho bố tới đâu rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.