- Chào anh Cẩm, Ngọc nói, đã lâu không gặp, em nhớ anh quá.
- Thôi đừng xạo. Cầm điện thoại phải không?
- Sao anh coi thường em quá vậy?
- Đâu dám. Nhưng bây giờ em cần gì?
- Đố anh biết em cần gì?
- Đổi đô-la hả?
- Em cần mua một cái cạc-vẹc.
- Một thôi à? Mua nhiều mới bán.
- Thì năm cái cũng được. Nhưng mà em không có nhiều tiền đâu đó
nha.
Chủ tiệm mở ngăn kéo, lôi ra một xấp.
- Em cần xe gì?
- Honda, hay Yamaha đều được. Nhưng anh lấy giá mềm. Xài được,
em mua hết luôn.
Ngọc trả tiền rồi trở lại quán cà phê lúc nãy. Cô định gọi xe ôm về
Miếu Bà thì có tiếng gọi:
- Ngọc ơi! Đi đâu vậy? Vô cà phê đi.
Đó là Dũng, tên đã cưỡng hiếp cô đêm nào. Ngọc thấy sôi máu, muốn
sấn tới đập guốc vô mặt nó nhưng cô kịp lấy lại bình tĩnh. Cô nói:
- Em giận anh lắm đó nha.
- Anh xin lỗi. Anh sẽ chuộc lỗi.
- Nhưng tối rồi. Em phải về.
- Anh em mình lâu quá mới gặp, gì mà gấp quá vậy?
- Em có công chuyện. Hẹn anh dịp khác.
- Vậy cho anh số điện thoại đi.
Ngọc rút điện thoại ra, bảo nó nhá máy. Khi đã có số của nó rồi Ngọc
nói:
- Cám ơn anh. Em sẽ gọi.