HAI MƯƠI SÁU
H
ồi đó Miếu Bà không giống như bây giờ tuy nó vẫn ẩn mình dưới
tán lá rộng của cây đa.
Hồi đó nó đổ nát, hoang phế, lạnh lẽo.
Rễ cây đa từ trên cao thòng xuống bám lên những bức tường vôi rêu
mốc, thọc những cái vòi nhỏ vào các kẻ nứt tìm kiếm một giọt sương hay
một đám rêu đang ẩn mình trong đó. Chúng trói những bức tường cũ lại
như cái mạng nhện khổng lồ, chằng chịt. Chúng bò trườn dưới nền đá, tiến
vào bên trong miếu, leo cả lên bàn thờ.
Đám bụi đời chiếm lĩnh cái sân rộng bên ngoài. Chúng quét dọn, nhổ
các bụi gai, gom rác và lá mục… Sân miếu trở thành một giang sơn thanh
bình, một an toàn khu của những con cầy Mangut hai chân, sống theo bầy
đàn, sống hoang dã, bụi bặm, riêng lẻ, bên cạnh cái xã hội loài người hỗn
tạp ngoài kia.
Dù vậy, nhóm bụi đời vẫn thường xuyên tiếp xúc, trà trộn, can thiệp
thô bạo vào cái xã hội ấy. Chúng đánh du kích. Chúng đột nhập mục tiêu,
thi triển các tuyệt chiêu, giải quyết nhanh gọn và rút.
Nhưng chiều hôm đó ngôi miếu cổ vắng tanh. Gió từ dưới sông thổi
lên, rải những cơn mưa lá nhỏ lấp lánh, lấm chấm trên nền đá cũ kỹ.
Cây đa, ngôi miếu cổ, dòng sông và cái sân rộng lát đá là một thế giới
xinh xắn đang yên ngủ hay đang mơ mộng. Có lẽ đó là lúc nó thảnh thơi
nhất, nó đang nằm yên hưởng thụ sự thanh bình của tự do khi được thoát ra
khỏi sự quấy nhiễu của đàn cầy Mangut.
Nó đang thư giãn. Nó không chờ ai cả.
Nhưng nhân vật thứ nhất đã xuất hiện.
Đó là thằng Lì, anh hùng xa lộ, chạy xe 120 cây số giờ, bay lên trời
mà vẫn sống nhăn răng. Hôm nay nó mặc quần lửng kẻ sọc và áo pull màu