ĐỐT ĐỜI - Trang 135

Thằng đó đi buôn bò mà. Đứa nào biết nhà nó không? Những câu nói ấy
vang lên như tiếng ong vo ve, như tiếng ếch nhái, giun dế. Ngọc chỉ biết
một điều là mình vừa bị cướp mất một phần cuộc đời mà không cách gì lấy
lại được.

Nó không còn nước mắt để khóc nữa. Nó nằm im, mệt mỏi, ê ẩm cả

người.

Khi bữa sáng dọn ra trên cái sàn ván ọp ẹp, đám bụi đời xúm lại đớp.

Chỉ có thằng Bình thì vẫn ngồi chơi game như điên với cái điện thoại của
nó.

"Ăn chút gì đi."
Ngân nói và đỡ Ngọc ngồi dậy. Ngọc ngồi cạnh nó, yểu xìu như cành

lá rũ. Ngân làm tô mì gói và đưa cho nó cái muỗng. Ngọc múc một muỗng
nước nhưng mắt nó lờ đờ. Mái tóc lởm chởm làm cho gương mặt nó tàn tạ,
cũ kỹ như cái xác vô hồn. Đột nhiên nó hét lên:

"Ăn để làm quái gì?!"
Rồi nó ném cái muỗng xuống sàn, chụp lấy con dao trước mặt chém

một nhát vô cổ tay. Máu ứa ra, chảy xuống tờ giấy báo. Ngân chụp lấy con
dao nhưng không kịp. Ngọc chém thêm một nhát nữa. Thằng Lì chồm tới
giựt lấy con dao. Nó la lớn:

"Bà điên hả?"
Ngọc khóc ré lên.
"Tui muốn chết!"
Lì bứt tung ngực áo để lộ vồng ngực đen thui của nó. Rồi nó rạch

mạnh một nhát. Ngực nó tứa máu, chảy loang xuống bụng, đỏ lòm.

"Bà mà tự tử là tui rạch nát ngực tui cho bà coi."
Và nó chơi một nhát nữa. Máu trào ra ướt áo. Ngọc hốt hoảng kêu lên:
"Thôi đừng! Tui không tự tử đâu. Lì ơi, đừng làm như vậy nữa!"
Ngọc chồm tới, ôm thằng Lì, vừa hôn lia lịa trên má nó vừa khóc. Mọi

người xúm lại băng bó vết thương cho hai đứa. Chúng nằm xụi lơ trên sàn
ván.

°

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.