BA MƯƠI HAI
N
gọc trang điểm nhẹ quanh hai mi mắt để che giấu nét mệt mỏi trên
gương mặt và để cho cái nhìn bớt đi vẻ lo âu.
Hai người băng qua rừng cao su lúc trời đã sáng và bóng nắng đã rải
lốm đốm trên mặt đường nhựa. Bầu trời thấp thoáng sau những tán lá dày.
Buổi sáng yên tĩnh và thanh thản, nhưng Ngọc vẫn cứ băn khoăn.
- Nếu họ không cho con vào thì sao?
- Bố đã chuẩn bị quà. Hy vọng con sẽ vào được.
Nhưng gác cổng hôm nay là một chàng công an trẻ mới ra trường.
Anh ta rất nguyên tắc và rất sợ phạm nội quy. Món quà bị trả lại một cách
rất cương quyết.
Ngọc đành phải chờ phía ngoài hàng rào.
Ông và Thuỳ Vân lại gặp nhau trong căn phòng đầy những lời rầm rì,
những nụ cười và những giọt nước mắt.
- Hôm nay mẹ em phải theo các thầy đi làm từ thiện tận trên Đà Lạt.
- Nhưng anh đến một mình em rất thích.
- Không phải anh đến một mình đâu. Còn một người nữa nhưng không
vào cổng được vì không có tên trong sổ thăm nuôi.
- Ai vậy?
- Là Ngọc.
- Tội nghiệp con nhỏ.
- Mình nói chuyện một lát rồi ra chơi với nó. Em đã nhận được bài
viết của anh chưa?
- Em đã đọc xong rồi. Anh biết em đọc bao nhiêu lần không?
- Ba lần.
- Hai chục lần. Gần như em đã thuộc lòng. Nhưng mà phải năm ngày
sau cán bộ quản giáo mới đưa cho em. Sáng hôm đó em đi lang thang trong