ĐỐT ĐỜI - Trang 167

bờ cách chỗ thuyền đậu một khoảng khá xa. Con bám mấy gốc cây dại leo
lên bờ, chạy băng qua những đám ruộng nước.

Lúc ấy trời tối thui, đường quê lại không có điện, cũng không có nhà

cửa gì cả, con cứ chạy về phía trước mà không biết sẽ về đâu. Chạy một lúc
thì dừng lại thở, rồi đi bộ, rồi chạy tiếp. Chừng một tiếng đồng hồ sau con
thấy có ánh đèn liền tấp vô, thấy một người đàn bà đang nằm trên võng.
Con hỏi:

"Cô ơi, cầu Phú Xuân đi hướng nào?"
"Cứ đi thẳng."
Con tưởng đi một chặp sẽ tới, ai dè đi hoài, đi hoài chỉ thấy toàn ruộng

và dừa nước. Con vừa đi vừa khóc nhưng không dám dừng chân sợ người
ta hãm hại lần nữa.

Rồi cứ đi miết, đi miết tới khi trời sáng. Lúc ấy có nhiều xe chạy trên

đường và con thấy cảnh vật chung quanh quen quen. Đi một hồi nữa thì tới
cầu Phú Xuân. Con bước lên cầu, tựa lưng vào thành cầu ngủ mê đi.

°
- Đời con sao buồn quá vậy? Thật tội nghiệp cho con. Nhưng bây giờ

mọi chuyện đã qua rồi, con nên làm lại cuộc đời.

- Nhưng con nghèo quá, con sẽ làm lại cuộc đời như thế nào?
- Con nên lập gia đình.
- Con chưa nghĩ tới chuyện đó. Vì đâu phải dễ.
- Bố sẽ giúp con. Con hãy kiếm cho mình một người bạn trai đi.
Ngọc im lặng. Ông đợi một lúc. Ông lắng nghe bóng tối và sự tĩnh

mịch của sông nước. Ông lắng nghe những cơn gió. Và chờ câu trả lới.
Nhưng Ngọc vẫn im lặng.

- Sao vậy? Ông hỏi.
- Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.
- Như vậy con sẽ không lấy chồng sao?
- Không.
- Tại sao?
- Vì con không thể quên một người…
- Ai vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.