ĐỐT ĐỜI - Trang 165

BA MƯƠI MỐT

Đ

ối với ông, vùng sông nước này hoàn toàn xa lạ: những bến sông,

những cây cầu và những con đường không biết chạy về đâu?

Ông cũng không biết con thuyền nhỏ đang thả neo giữa sông kia để

làm gì.

- Người ta đang câu cá chép.
- Sao con biết là người ta câu cá chép?
- Vì con đã từng sống ở đây, trên một thuyền câu cá chép như vậy.
Đó là thời điểm mà người ta xây những khu đô thị mới trên địa bàn

quận Bảy. Lãnh thổ của tụi con bị lấn chiếm, công an bố ráp thường xuyên,
tụi con phải chia ra từng nhóm nhỏ, ba bốn đứa tấp vô một vỉa hè, đầu chợ
hay những khu đất trống cạnh các bãi xe tải chở rau quả.

Đêm ấy trời mưa, tụi con phải chui vào trong lồng chợ ngủ trên bục xi

măng của những người bán thịt cá vì đó là vị trí cao nhất và cũng khô ráo
nhất trong chợ. Nhưng tụi con không thể nào ngủ được vì mùi tanh cá. Cả
đám ngồi chụm đầu lại khóc.

Đứa nào cũng kêu nhớ nhà.
Sáng hôm sau con quyết định gặp mẹ. Con đến núp vô lùm cây bên

hông chợ. Mẹ thường đi chợ trễ vì sáng sớm bà phải bán cà phê cho các tài
xế xe tải.

Khoảng 10 giờ đã thấy mẹ xuất hiện trên con đường đất dọc theo rừng

dừa nước. Mẹ mặc một bộ đồ vải bông màu sậm, đi dép nhựa, tay xách cái
giỏ lát. Con theo dõi từng bước đi của mẹ cho tới khi mẹ mất hút trong lồng
chợ.

Con đợi. Chừng nửa tiếng sau, mẹ từ trong lồng chợ bước ra, một tay

cầm cái giỏ lát đựng đồ ăn một tay ôm bịch gạo. Mẹ đi chậm chạp trong
nắng trưa chói chang. Con chịu không nổi liền bước ra khỏi bụi cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.