nói lời xin lỗi. Mẹ nhận được thư của con lúc nào? Con cứ sợ thư bị lạc vì
bưu điện họ không tìm được nhà."
"Không phải bưu điện đâu. Ba của cô Vân nào đó đem thư đến trao tận
tay cho ba con."
"Vậy sao? Ông đó không phải ba chị Vân đâu. Ổng là cậu của chị Vân
đó. Nhưng mà con chưa biết mặt ổng. Nghe nói sáu mươi tuổi rồi."
"Cỡ như ba con."
"Ba con còn đi làm hồ không?"
"Không. Ổng vô ở trong miếu Bà, đi đánh cá dọc theo bờ sông, sống
qua ngày. Mẹ vẫn bán cà phê ở ngoài lộ."
Mẹ đưa cho con những bộ đồ lót xanh xanh đỏ đỏ, áo ngực thêu ren
tùm lum.
"Con mừng quá mẹ ơi. Lâu nay con toàn xin đồ của người ta xài
không hà. Sao ba mẹ bỏ con lâu quá vậy?"
"Ổng giận mày ghê lắm. Ổng nói mẹ mà đi thăm mày là ổng giết chết
liền. Hôm trước nghe nói con sắp về, ổng hăm nếu con về ổng sẽ treo cổ tự
vận. Ổng điên lắm con à."
"Lỗi tại con. Khi nào về con sẽ làm cho ba hết giận. Con sẽ chăm sóc
ba mẹ."
Bốn mươi lăm phút đi qua thật nhanh, làm sao nói hết được những
chuyện đã xảy ra suốt bốn năm trời? Lúc chia tay, hai mẹ con lại ôm nhau,
lại khóc.
Quà của con đựng trong hai cái bao bố, con không xách nổi, phải kéo
lê trên đất, nhưng khi vô đến bên trong trại thì đã thấy Thuỳ Vân chờ sẵn.
Nó chạy lại túm lấy một bao, ôm trước bụng. Mọi giận hờn lúc ấy tiêu tan
hết.
Con nói:
"Cám ơn Vân. Mày biết không, ông cậu của mày đã đem thư tới tận
nhà đưa cho ba tao đó."