ĐỐT ĐỜI - Trang 162

Con không trả lời mà cũng không nhìn mặt. Vân bóc vỏ trái cam, bẻ

làm đôi múi cam nếm thử rồi đưa cho con.

"Cam ngọt, ăn đi cưng."
Vẫn trơ như đá. Vân lấy một viên sinh tố C, bỏ vào ly nước sủi tăm.
Cũng không nhúc nhích.
"Để tui hát cho bồ nghe nhé? Hay là kể chuyện tiếu lâm? Hay bà

muốn tui kêu bà bằng chị Hai?"

Con trở mình, nói tỉnh khô:
"Tránh ra, coi chừng nhiễm bệnh đồng tính.”
Đó là câu nói duy nhất của ngày hôm đó rồi câm luôn tới tối. Vân đi

lang thang trên cái sân lát gạch. Khi ti-vi trong trạm y tế bật sáng nó lại đến
bên giường con, vỗ vỗ lên vai, nói:

"Bồ ơi, mình thật là đãng trí. Lúc nãy đang đọc truyện thì có đứa gọi

điện thoại. Rút cái N95 ra nghe. Đến lúc nghe xong không biết cuốn truyện
vừa bỏ đâu. Tìm hết cốp xe SH Dylan, Air Blade không thấy, vào gara xem
cái Mercedes, Ferari và Inova cũng chẳng thấy đâu. Cứ tưởng để trong bể
bơi mà tìm mãi không ra. Chạy 30 tầng lầu, 60 phòng để tìm mà cũng
chẳng có. Thực ra mất cuốn truyện thì cũng không tiếc ngặt là để quên cái
ngân phiếu một tỷ USD trong đấy…Hic… Cuối cùng cũng tìm được, thì ra
lúc nãy vứt nhầm nó vô đống vàng SJC để trong két rồi đóng lại. Trí nhớ
kém quá."

Nghe nó diễu con mắc cười quá nhưng làm mặt lạnh.
"Dzô duyên!"
"Trời ơi. Tấu hài hay vậy mà còn chê!"
Rồi Vân ôm lấy con nhưng con vẫn không hề nhúc nhích. Vân thấy

"quê", bỏ đi.

°
Buổi chiều, khi các bạn ra ngoài dạo chơi và tán phét thì con ngồi một

mình trong buồng nhìn rừng cây. Con thấy bầu trời thật mênh mông còn
mình thì giống như một quả bong bóng bay đang trôi dạt đơn độc và vô
định trong cái khoảng không bất tận ấy. Con thèm một phút giây được ngồi
trước hiên nhà bên cái chuồng bò trống trơn, nhìn những trái sung mọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.