NĂM
C
hàng trai quê ngồi thẫn thờ bên thềm giếng cũ lẩm nhẩm câu ca dao
mộc mạc: Tưởng giếng sâu anh nối sợi dây dài. Ai ngờ giếng cạn, anh tiếc
hoài sợi dây.
Giếng càng sâu thì cái công của chàng lấy được nước lên cho nàng rửa
chân càng quý báu, cái tình của chàng càng sâu đậm. Nhưng khi chàng
thòng chiếc gàu xuống múc nước thì mới hay giếng đã khô cạn. Chiếc gàu
chạm vào đất. Sợi dây cũng chạm vào đất. Không còn một giọt nước nào
trong lòng giếng cũ.
Và chàng đã "tiếc hoài sợi dây."
Còn ông, ông tiếc cuốn sách, tiếc tập thơ tình mà ông đã thức nhiều
đêm để viết tặng cô.
Ông không dám gặp cô nữa, thậm chí không dám nhắn tin hay gọi
điện thoại. Ông sợ tin nhắn sẽ mất hút. Và rất sợ nghe câu nói quen thuộc
của tổng đài: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…"
Ông ngồi lặng im hàng giờ trong những đêm mất ngủ. Trước mặt ông
là một chai rượu và một cái điện thoại.
Ông không gọi cho cô nhưng ông chờ điện thoại reo. Mấy đêm liền nó
vẫn cứ im lặng. Ông cầm điện thoại lên, rồi bỏ xuống. Thà nhìn nó im lặng
còn hơn nghe chuông bên kia đầu dây reo mà không ai bắt máy. Những lúc
như thế trong trí ông tưởng tượng đủ thứ về cô. Những tưởng tượng ấy cứ
đùn lên trong đầu như phế liệu ngổn ngang, hỗn độn. Mệt mỏi.
Ông tắt nguồn điện thoại.
Rồi ông lại mở nguồn và chờ. Cuối cùng ông quyết định nhắn một cái
tin.
Điện thoại vẫn im lặng.