Câu chuyện tình được nối lại như thế. Giống như người ta nối một sợi
dây để thả xuống đáy giếng mà không biết nó cạn hay sâu?
°
Tám giờ sáng, ông đến quán Lan Anh trước, nhưng ông không vô
quán ngồi. Ông gởi xe xong thì đứng đợi trên hè phố.
Thuỳ Vân đến. Cô đến bằng một chiếc xe gắn máy cũ. Một chiếc
Dream đàn ông của Trung Quốc đã tróc sơn và dính đầy bụi.
- Em kiếm đâu ra cái xe độc đáo quá vậy?
- Xe này của ba em mới gởi lên.
Ông dắt chiếc xe đi gởi và đưa Vân vào quán. Họ ngồi ở một chỗ
khuất. Ông hỏi:
- Ba em làm nghề gì?
- Thợ lặn.
- Người nhái hả?
- Ổng lặn xuống mấy cái ao cá.
- Để làm gì?
- Anh biết không, người ta ném thức ăn cho cá, lâu ngày thức ăn thừa
đọng dưới ao làm ô nhiễm nước. Nếu không dọn sạch thì cá sẽ chết.
–Như vậy phải mang theo bình dưỡng khí?
- Không có đâu. Ba em chỉ ngậm một cái ống thôi. Vậy mà ổng ở dưới
đáy ao cả mấy tiếng đồng hồ. Ba em cực lắm. Tội nghiệp. Biết bao giờ ổng
mới được như anh.
- Còn mẹ em làm gì?
- Nội trợ thôi. Và thường đi chùa. Hồi nhỏ em cũng hay đi chùa lắm.
Sư phụ ở đó rất thương em.
Cô giơ cổ tay lên, khoe cái vòng hạt tràng.
–Nó bằng gỗ, cô nói, nhưng nó được sư phụ làm phép rồi đó. Em đeo
nó thấy ngủ được. Hồi trước em ngủ hay bị ác mộng, thấy chạy xe trong
nước triều lên, ướt hết quần áo, lạnh run lập cập. Bây giờ hết rồi.
- Em vô chùa gặp mấy ông sư, có tán em không?
- Làm gì có. Sư phụ già rồi.
- Anh cũng già vậy. Sao anh tán em quá chừng luôn nè.