- Vì anh là già mất nết. Còn người ta là bậc chân tu, sao giống anh
được.
- Nhưng mà em vô chùa làm gì?
- Nghe giảng giáo lý, giảng kinh. Sư phụ nói em có căn tu. Em thương
loài vật lắm. Em không dám sát sinh. Có lần ba em bắt được mấy con ếch,
mẹ sai em đi làm thịt. Em mới giơ dao lên thì con ếch đưa tay lên đỡ. Em
thấy tội quá, đem cả xâu ếch ra bờ mương thả hết trơn. Mẹ hỏi ếch đâu, em
nói sút dây nhảy mất hết rồi.
Vân nói chuyện thấy thương lắm. Cái miệng cười bẽn lẽn, mắt liếc rất
tình tứ mà không lẳng lơ.
- Hồi nhỏ em quậy lắm. Thấy ông hàng xóm lưới được nhiều cá, em
xin mấy con, không cho. Buồi trưa, ổng phơi lưới trên nhánh cây em bơi
xuồng ra gỡ lưới, thả trôi theo dòng nước. Trận đó bị mẹ đánh. Khi mẹ
đánh em, lũ chó chạy theo binh em, sủa quá trời. Vì chúng nó biết em
thương chúng nó. Nhất là con Tiểu Bạch, nó nhỏ xíu, trắng như cục bông
gòn. Buổi tối em đi ngủ nó leo lên giường ngủ chung với em. Mấy con kia
đứng bên ngoài ghen tị, cào cửa khóc lóc thảm thiết.
Trò chuyện lan man, ông nghe lúc hiểu, lúc không. Không hiểu là do
mắt cứ chú ý tới cái miệng cười hiền lành dễ thương nên tai nghe nói mà
giống như nghe chim hót.
Mười giờ, Thuỳ Vân đòi về. Ông vô bãi xe dẫn cái "siêu xe" ra, đạp
máy giúp cô gái, nhưng xe không nổ. Đến lượt Thuỳ Vân, cô đạp liên tiếp
mấy cái, bị cái cần đạp đánh vào cổ chân, muốn khóc.
Ông quỳ xuống đất, nhìn cái cổ chân cô gái, thấy một vết bầm, rịn
mấy giọt máu.
- Đau không?
- Không sao.
Nhưng ông thì xót. Ông lấy khăn tay buộc cổ chân lại. Vân cười, hỏi:
- Sao thương em quá vậy?
- Không thương không được. Bị nghiện rồi.
Lại đến lượt ông, đạp thêm mấy cái nữa thì nổ. Tiếng nổ khàn khàn,
như giọng ngái ngủ của một lão già bị người ta quấy rầy.