Ông đi nằm, cố ngủ nhưng không ngủ được. Ông ngồi dậy mở điện
thoại và quyết định xoá tên cô ra khỏi danh bạ. Rất đơn giản, bây giờ thì có
muốn gọi cũng không được.
Ông không gọi, nhưng ông vẫn chờ. Và điện thoại vẫn im lặng. Nó
hấp hối. Sắp chết.
Ông nghĩ đến cái địa chỉ E.mail trong máy tính. Ông ngồi vào bàn, mở
Yahoo Messenger ra. Cô gái không có trên mạng. Ông đành phải gởi một
cái mail. Nhưng gởi một cái mail có khác gì ném viên sỏi xuống biển.
Đến ngày thứ năm, lúc hai giờ sáng chuông điện thoại reo. Đó là cú
điện thoại gọi từ thiên đường.
- Em Thuỳ Vân nè.
Đó có lẽ là câu nói được chờ đợi nhất kể từ khi có loài người đến giờ.
Câu nói có 4 từ mà làm ông ngộp thở. Nhưng ông cố sống sót, cố ngoi lên
khỏi cơn hồi hộp để thở. Và cố giữ bình tĩnh.
- Chào em. Em đang ở đâu vậy?
- Em đang ở tiệm Net. Em không ngủ được.
- Sao lâu nay em không gọi cho anh?
- Em có nhiều chuyện buồn lắm.
- Hôm trước anh có đến vũ trường tìm em, em biết không?
- Không. Không nghe ai nói gì cả. Sao anh không gọi em?
- Nhạc ồn quá. Và lúc ấy em đang say.
- Em xin lỗi.
- Em còn giữ tập thơ của anh không?
- Em giữ rất kỹ. Ngoài em ra, không ai được chạm vào nó. Tập thơ
đang ở ngay trước mặt em nè.
- Thật vậy sao?
Một khoảng im lặng.
Ông xoá khoảng lặng ấy.
- Em có cần gì không?
- Em cũng không biết nữa. Hiện giờ thì em không cần gì cả. Chỉ muốn
thỉnh thoảng được đi cà phê với anh.
- Vậy sáng mai anh mời em uống cà phê ở Lan Anh được không?