ĐỐT ĐỜI - Trang 38

Một chiếc xe gắn máy ba chục triệu không lớn, nhưng ông cảm thấy bị

làm nhục. Ông khốn khổ vì ý nghĩ đó.

Và ông quyềt định đi Bảo Lộc để thay đổi không khí, thay đổi tâm

trạng. Một mình ông lái chiếc Chevrolet 5 chỗ ngồi băng qua thành phố
giữa trưa nắng. Một mình ông leo đèo Bảo Lộc với tốc độ 60km/giờ.
Không khí se lạnh, rừng núi chập chùng quanh co đèo dốc và thung lũng.
Ông nghe đi nghe lại những bản consolations của Franz Liszt. Ông lái xe
như bay giữa các vách đá mà ràn rụa nước mắt, khốn khổ, thảm hại như
một con khỉ già lạc bầy.

Ông đi thẳng vào thác Dambri và thuê khách sạn ở đó. Xế chiều ông

xuống thác bằng thang máy. Thác ngập trong sương mù, hơi nước dày đặc,
ông đi lẩn trong nó, ngửa mặt đón cái lạnh mê đắm trong buổi hoàng hôn
trắng mênh mông.

Khi trở về khách sạn thì nắng đã tắt nhưng khoảng trời phía trên cái

sân rộng vẫn sáng rực và xanh thẳm.

Đột nhiên điện thoại reo.
- Em Thuỳ Vân nè. Anh giận em lắm hả?
- Anh bình thường mà. Em đang ở đâu vậy?
- Em về quê. Đem xe mới về khoe.
- Anh biết rồi.
Im lặng 16 giây.
- Anh ơi!
- Nói đi!
- Ở dưới này đang mưa. Em chạy xe quá tốc độ bị công an thổi, lấy hết

giấy tờ rồi. Anh cho em tiền đóng phạt đi.

- Anh đang ở Bảo Lộc, sao đưa tiền cho em được?
- Thì anh cứ hứa đi.
Ông im lặng một lúc, rồi nói:
- Em đã có cái xe rồi. Em chơi với anh để làm gì nữa?
- Sao anh lại nói vậy?
- Vì anh biết anh đã hết hạn sử dụng. Anh đã trở thành quá khứ của em

rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.