ĐỐT ĐỜI - Trang 70

- Em sẽ không bao giờ bỏ anh nữa đâu. Ngay bây giờ anh hãy đến đây

với em. Em sắp chết rồi. Hãy đến đây cứu em. Đến ngay bây giờ.

Vân lấy một phòng nhỏ ở khách sạn. Nhân viên tiếp tân nhìn con chó

Vân đang bế trên tay, nói:

- Không thể đem chó lên phòng được chị ơi.
- Không sao đâu mà. Tôi chỉ ở tạm qua đêm thôi. Giờ này có ai kiểm

tra đâu mà anh sợ.

Và cô giúi vào tay anh ta tờ giấy một trăm ngàn rồi ẵm chó đi lại thang

máy.

Con chó chạy lăng xăng trong phòng nhưng nó không sủa. Cô nằm

nghỉ được một lát thì dưới sảnh gọi điện thoại lên.

- Có người đàn ông muốn lên phòng, chị đồng ý không?
- Được. Anh cho lên đi.
Khi ông bước vào thì con chó sủa. Nhưng khi nó thấy Vân ôm chặt lấy

ông ngay tại cửa phòng thì nó ngừng sủa.

Ông giữ cô thật lâu trong vòng tay mình, cảm nhận sự mỏng manh,

tiều tuỵ của thân xác cô sau lớp vải.

- Sao ốm quá vậy? Em bị bệnh gì?
Hai người ngồi xuống giường, ông nhìn thấy trên cổ cô những vết bầm

do cạo gió. Hai cánh tay khẳng khiu, da khô và sạm màu. Đó là một Thuỳ
Vân xơ xác, một đám mây rũ ngang trời, một đám mây sũng nước và sắp
khóc.

Ông cầm cổ tay cô, xắn tay áo cao lên, lật qua lật lại. Vân hỏi:
- Anh muốn tìm vết kim tiêm phải không? Em không chơi thuốc phiện

đâu.

- Sao em xuống sắc quá vậy. Trông em như một người nghiện.
Vân nằm xuống giường và kéo ông nằm bên cạnh. Con chó cũng nhảy

lên. Vân nói: "Để em xích nó lại." Nhưng ông bảo cứ để nó nằm bên cạnh
mình và ông vuốt ve nó.

Một ông già sáu mươi tuổi nằm giữa một cô gái hai mươi lăm tuổi và

một con chó. Đó là cảnh gì vậy? Cảnh ở thiên đường hay địa ngục? Hay chỉ
là một ảo ảnh phù du giữa chốn hồng trần?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.