ĐỐT ĐỜI - Trang 71

- Em vừa trải qua chuyện gì? Sao em gọi anh đến để cứu em.
- Không biết sao đêm nay tự nhiên em thấy hoảng sợ.
- Sợ điều gì?
- Em sợ là đã quá muộn rồi. Em nghiện ma tuý nặng lắm rồi anh ạ.

Không có cách gì bỏ được. Chưa bao giờ em sợ như đêm nay. Trời ơi, tại
sao em lại lâm vào hoàn cảnh này?

- Nhưng đó là thứ ma tuý gì vậy?
Vân rướn người với tay lấy cái giỏ xách trên đầu giường, lôi ra một

gói nylon nhỏ bên trong có những tinh thể như đường phèn.

- Cái này là ma tuý tổng hợp. Nó mạnh gấp mười lần thuốc phiện. Anh

biết không, có những ngày em chơi đến ba cữ tức là ba gói như thế này.
Mỗi gói một triệu đồng.

- Em lấy tiền ở đâu?
Vân ôm chặt lấy ông, khóc nức nở.
- Đó là bi kịch. Đó mới chính là bi kịch.
Ông đủ thông minh để hiểu bi kịch ấy. Ông hôn lên cổ cô, môi ông

chạm vào những giọt nước ấm và mặn. Ông nói:

- Vân ơi! Phải về với gia đình thôi em ạ. Chỉ có gia đình mới cứu được

em. Anh cũng không cứu được em đâu. Ngày nào em còn ở Sài Gòn thì em
không thể nào thoát khỏi tay nó. Ngay ngày mai em phải về nhà dọn đồ.
Anh sẽ đem xe đến đưa em về Gò Công.

- Anh đuổi em sao?
- Không đuổi. Nhưng em phải xa lánh cái môi trường này. Xa lánh

đám người đó.

Vân im lặng. Rồi lại nói trong nước mắt.
- Nhưng em không thể đem cái tấm thân tàn này về quê, không thể

đem cái con người nghiện ngập này về bêu xấu với hàng xóm láng giềng.

- Em phải cố gắng. Chỉ có em mới cứu được em thôi.
Vân không ôm ông nữa, cô nằm ngửa ra, nhìn đăm đăm lên trần nhà.

Có một lúc dường như cô thiếp đi. Và ông cũng thiếp đi. Nhưng rồi một cái
gì đó, một mùi gì đó làm ông thức dậy. Ông thấy Vân đang ngồi dưới nền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.