ĐỐT ĐỜI - Trang 69

Chỉ vài phút sau, Bảo cũng bị thu nhỏ lại, oe oe khóc. Linh bế hai đứa

bé song sinh vào lòng, âu yếm như một sản phụ. Rồi cô ta cất tiếng "ầu
ơ…"

Tiếng ru của Linh làm Vân mở mắt. Nhưng cô chưa tỉnh hẳn. Cô vẫn

tưởng mình đang ở trong một giấc chiêm bao. Cô thấy hai con khỉ nhỏ đang
đeo bám trên người Linh mà chưa biết là hư hay thực.

Lát sau thì hai con khỉ ấy hiện nguyên hình là Bảo và Minh. Thuỳ Vân

ngồi bật dậy. Cô chỉ nói một câu:

- Tụi mày giống súc vật quá.
Rồi mở cửa phòng.
Nhưng một cánh tay đàn ông đã kéo cô lại. Đó là Bảo. Hắn nói:
- Tụi mình đang chơi mà. Hãy vào đây vui vẻ với anh.
Cánh tay của Bảo rắn chắc quá, Vân không cưỡng lại được. Khi cô bị

Bảo bế lên giường thì cô vùng vẫy, cấu xé. Bảo van xin:

- Anh là chồng cũ của em mà. Vân ơi, anh xin em, anh yêu em.
Nhưng hai từ "chồng cũ" làm cô nổi điên. Cô với lấy cái chai sting

trên bàn đập mạnh vào đầu hắn. Một màu đỏ nhoè cả căn phòng, loá mắt.
Có thể đó là máu mà cũng có thể là nước sting. Chỉ thấy Bảo ôm trán,
nhưng hắn đứng dậy được, hắn đi vô toa-lét.

Vân mở cửa bước ra ngoài. Con chó nhỏ từ trong xó tối chạy ra, đi

theo Vân. Cô hấp tấp bước xuống cái thang gác ọp ẹp, chạy ra đến đầu
hẻm. Con chó theo sát nút. Nó không cần biết chuyện gì, chỉ cần đi theo
chủ.

°
Vân đi ra hướng bờ sông và chính con chó đã dẫn cô đến cái ghế đá

đêm nào cô gặp ông già ở đó. Cô ngồi xuống, tự trấn tĩnh mình bằng một
điếu thuốc.

Cô bấm điện thoại. Chuông đổ lần thứ tư thì có người bắt máy.
- A lô! Em Vân nè.
Cô cảm nhận sự vui mừng khôn xiết trong giọng nói của ông.
- Trời ơi Vân! Sao em bỏ anh lâu vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.