ĐỘT NHIÊN CÓ TIẾNG GÕ CỬA - Trang 146

N

Một bước xa hơn

hững tay giết thuê, bọn họ giống những bông hoa dại. Bọn
họ mọc lên thành nhiều loài hơn mức bạn có thể đặt tên. Tôi
từng biết một gã tự xưng là Maximillian Sherman, cho dù tôi

biết chắc gã còn nhiều tên giả nữa. Max là một tay cự phách, một
sát thủ hạng thượng thừa. Xuất sắc. Loại ra tay cỡ chừng một hay
hai lần một năm. Và với cái giá gã được trả cho mỗi mạng, gã không
cần phải nhận thêm lời đề nghị nào nữa.

Gã Maximillian tôi đang nói tới đã ăn chay từ năm mười bốn

tuổi. Gã cho tôi hay việc này có nguyên do từ lương tâm. Gã cũng đã
nhận nuôi một đứa trẻ từ Darfur – một cậu bé tên là Nuri. Max chưa
từng gặp đứa nhỏ lấy một lần, nhưng gã đã viết cho nó những lá
thư dài, và sau đó Nuri sẽ viết trả lời lại hắn và cho thêm vài bức

nh vào phong bì. Điều tôi muốn nói ở đây là Maximillian là một

tay sát thủ có lòng trắc ẩn. Gã không đời nào giết trẻ con. Tương tự,
gã cũng có vấn đề với các bà lão. Kiểu tâm hồn cao thượng đó đã
làm hắn mất vô khối tiền trên con đường sự nghiệp. Rất nhiều
tiền.

Vậy là có Maximillian, và rồi có tôi. Và đó là điều thú vị về thế

giới này của chúng ta, nó quả là một tấm thảm muôn hình ngàn
sắc. Tôi không có vẻ bóng bẩy như Maximillian. Và các bạn sẽ không
bao giờ bắt gặp tôi chúi mũi vào một bài báo khoa học nào đó viết
về các độc tố không thể tìm ra dấu vết trong máu. Nhưng, trái
ngược với ông Sherman, tôi sẵn sàng làm thịt một bà lão. Tôi sẽ giết
trẻ con với giá tiền tính trên cân nặng. Và tôi sẽ làm điều đó mà
không lắp bắp hay chớp mắt, và cũng không đòi thêm tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.