thua; Mà Trùng dương năm nay, Thánh Tông ở núi Lạc Đà, ban thưởng cho
quần thần uống rượu Hoa Cúc.
Ban đêm, bầu trời được chiếu sáng bởi ánh trăng Thanh Lệ, chiếu rọi
cả vùng đất ngân bạch sáng tỏ. Hằng Vương phủ, trong phòng ngủ của
Hằng Vương, một tiếng khóc của đứa bé chợt vang lên.
Một hồi lâu sau, Gia Luật Long Khánh ôm hài tử của mình chỉ không
ngừng hô to may mắn:” May mắn....Là lam nhãn....Nếu không Tiểu Tiểu lại
muốn khóc không dứt!"
Tiểu hài tử được đặt tên là Gia Luật Cảnh Vĩ, nhũ danh là Ấu Ca,
tướng mạo cùng với phụ thân Gia Luật Long Khánh anh tuấn như nhau.
Tiểu Tiểu thích nhất là con ngươi màu lam nhãn, trong lúc ở cữ, chỉ cần hài
tử tỉnh thì nàng lập tức bế hài tử lên nhìn chằm chằm vào cặp mắt của nó.
Sau đầy tháng, thái y bỏ lệnh giới nghiêm, Tiểu Tiểu liền chạy loạn
chung quanh. Bất quá, nàng cũng rất rõ ràng chức trách của mình, chỉ cần
vừa đến thời gian cho bú, nàng sẽ biết điều một chút tự động trình diện.
Cùng một thời gian, trong cung Tiêu thị sinh hạ cho Thánh Tông hài
tử thứ ba, Thánh Tông đặt tên cho con là Đạt Đát Lý, mà nàng cũng vì vậy
được tấn phong là Thuận Thánh Nguyên Phi.
Tiểu Tiểu lần đầu tiên chạm mặt Nguyên Phi liền cảm thấy chán ghét
lẫn nhau, chỉ vì bộ dạng Nguyên Phi xấu xí, sắc mặt ngăm đen, hơn nữa ít
nói quả ngữ, không thích nói chuyện, nhưng bộ dạng thì ngang ngược càn
rỡ, khó có thể thân cận. Mà dục vọng cùng dã tâm của nàng Tiểu Tiểu sớm
đã nhìn thấu, nàng ỷ vào mình sinh hạ cho Thánh Tông hai con nối dòng,
mà hoàng hậu hài tử đã chết non, liền thấy mình có hy vọng lên ngôi hoàng
hậu.
Mà Nguyên Phi không thích Tiểu Tiểu là bởi vì Tiểu Tiểu quá đẹp,
phạm vào điều tối kỵ của nàng, tuy nhiên Tiểu Tiểu cũng không phải là phi