đến bái kiến, làm cho Tiểu Tiểu phiền muộn đến độ nhanh chóng ngủ thiếp
đi.
"Vương gia vạn an." Mấy tiếng oanh oanh yến yến vang lên làm cho
Tiểu Tiểu lập tức tỉnh ngủ mở to mắt. Chỉ thấy bên trong chính sảnh chỉ
còn một đám nữ nhân mềm mại đáng yêu dịu dàng quỳ gối trước mặt Gia
Luật Long Khánh thỉnh an.
"Vương gia, xin hỏi mấy nàng này là ai?" Tiểu Tiểu đầu tiên là rất
khách khí hỏi.
"Vương gia?" Gia Luật Long Khánh bởi vì nàng xưng hô thế này mà
kinh ngạc nhìn nàng một cái. “Các nàng đều là thị thiếp của ta”.
Tiểu Tiểu nheo lại mắt nhìn các nàng thị uy, bốn hướng các bà các chị,
tháya các nàng chỉ hướng Gia Luật Long Khánh vấn an, mà chưa từng gọi
nàng một tiếng Vương phi, Tiểu Tiểu liền biết căn bản các nàng không đem
nàng để ở trong mắt.
"Thị thiếp của ngươi?"
"Đúng! Nam nhân ở Tống triều cũng tam thê tứ thiếp, này có cái gì kỳ
quái sao?”
Đôi mắt Tiểu Tiểu vừa quay tròn, trong đầu hiện lên suy tính. Ừ! Nhìn
trận chiến như thế, nàng biết mình chỉ có thể dùng trí, không thể địch lại
được. Nhớ được Ngũ tỷ từng nói, nam nhân là động vật rất kỳ quái, quấn
quýt hắn, hắn lại không hiếm lạ, nếu là chủ động muốn hắn, hắn lại tự cao.
"Cùng ngươi ngủ đúng không?" Tiểu Tiểu giống như lơ đãng hỏi.
Gia Luật Long Khánh rõ ràng ngây ra một lúc. "Ách! Cái này..." Một
cổ bất an ở trong lòng hắn chậm rãi dâng lên.