Biết đường này không thông, Trầm mẫu chỉ đành phải chuyển hướng
Hương nhi, nhưng miệng mới mở ra chưa kịp nói, Hương nhi đã nhanh như
chớp chạy thoát, để lại tiếng vọng:
"Đừng quên con cũng đã đính hôn! "
Trầm mẫu bất đắc dĩ thở dài, chỉ còn Tiểu Tiểu, nhưng nàng còn nhỏ,
tính tình vẫn còn trẻ con, cũng không thể gọi tiểu cô nương hồ lý hồ đồ đi
hy sinh?
Không nghĩ tới Tiểu Tiểu vỗ ngực một cái, hào khí can vân nói:” Để
cho con đi đi!"
“Con? " Trầm mẫu ngạc nhiên hỏi, Trầm Âm Nhi lại càng khiếp sợ
ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt nhìn Trầm Tiểu Tiểu.
“Được rồi! Được rồi! Đại Hắc Hùng con đều gặp, mới không sợ hắn
cao lớn bao nhiêu, hung tàn bao nhiêu! Nếu hắn dám không khách khí với
con, con liền trước đâm hắn hai đao rồi hãy nói, tuyệt sẽ không để cho hắn
khi dễ con.
“Nhưng... " Trầm Âm Nhi do dự trong chốc lát, như cũ lắc đầu. "
không được! Tỷ không thể để cho muội thay tỷ chịu khổ nạn lần này, hay là
tỷ ——"
"Tứ tỷ! " Tiểu Tiểu trợn mắt. " Nếu để cho tỷ gả đi, sớm muộn gì tỷ
cũng sẽ bị hắn hành hạ chết, muội lại phải mắc công đi trả thù cho tỷ hay
sao? Thật lắm phiền phức! Vẫn là tùy muội đi, nói không chừng vừa bắt
đầu muội đã lấy cái đầu chó của hắn trước".
Vì một câu nói như vậy, Trầm kế tông vốn cúi đầu thầm than, đột
nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu:” Đúng vậy, chỉ cần nắm giữ
Đại nguyên soái binh mã Liêu quốc, cũng chính là Chấn Thiên tương quân