công dân, và do đó nhà nước phải cung cấp quyền truy cập cho
đại chúng (ngoại trừ một số ít trường hợp, chẳng hạn như khi
làm như vậy có thể gây tổn hại cho an ninh quốc gia hoặc các
quyền riêng tư của những người khác).
Ý tưởng này đã dẫn đến vô số những sáng kiến “dữ liệu chính
phủ mở” trên toàn cầu. Cho rằng chính phủ chỉ canh giữ các
thông tin mà họ thu thập, còn khu vực tư nhân và đại chúng sẽ
sáng tạo hơn, những người ủng hộ dữ liệu mở kêu gọi các cơ
quan chính phủ công khai dữ liệu cho các mục đích dân sự và
thương mại. Để làm được việc này, tất nhiên, dữ liệu phải ở một
dạng chuẩn hóa, máy có thể đọc được để dễ dàng xử lý. Nếu
không, các thông tin chỉ là công khai trên danh nghĩa.
Ý tưởng về dữ liệu mở của chính phủ được thúc đẩy mạnh khi
Tổng thống Barack Obama, vào ngày làm việc đầu tiên của ông
tại Nhà Trắng, 21 tháng 1 năm 2009, ban hành một biên bản
ghi nhớ của Tổng thống ra lệnh cho người đứng đầu các cơ quan
của liên bang phải công bố càng nhiều dữ liệu càng tốt. “Đối mặt
với sự nghi ngờ, việc mở cửa sẽ thắng thế”, ông chỉ thị. Đó là một
tuyên bố đáng chú ý, đặc biệt khi so sánh với người tiền nhiệm
đã chỉ thị các cơ quan làm chính xác điều ngược lại. Lệnh của
Obama thúc đẩy việc tạo ra trang web data.gov, một kho lưu trữ
mở cho phép truy cập đến thông tin từ chính phủ liên bang.
Trang web nhanh chóng phát triển từ 47 bộ dữ liệu trong năm
2009 lên gần 450.000 bộ dữ liệu bao gồm 172 cơ quan vào dịp
kỷ niệm ba năm hoạt động, tháng 7 năm 2012.
Thậm chí ở nước Anh bảo thủ, nơi rất nhiều thông tin chính
phủ đã bị khóa bởi Luật bản quyền Crown, đồng thời để được
cấp giấy phép sử dụng sẽ rất khó khăn và tốn kém (chẳng hạn
như mã bưu chính cho các công ty thương mại điện tử), cũng đã
có tiến bộ đáng kể. Chính phủ Anh đã ban hành quy định