Tiểu Tứ Tử cẩn thận quan sát, thấy Triệu Phổ vẻ mặt chăm chú, tập
trung tinh thần nhìn chằm chằm bản vẽ, hình như rất là kinh ngạc. Liền len
lén chạy tới nhìn, quả nhiên là những bức tranh mà Công Tôn vừa xé nát
lúc nãy, vội vã bịt kín mắt nói, “Cửu Cửu, nhìn cái đó con mắt sẽ bị hỏng.”
Triệu Phổ sửng sốt, lúc nãy nhìn quá mức chuyên chú nên không phát
hiện Tiểu Tứ Tử tới, bèn hắc hắc cười hai tiếng cất thứ đó đi, “U, Tiểu Tứ
Tử à… Cái này người lớn xem không sao, tiểu hài tử không nên xem.”
Triệu Phổ hỏi bé, “Sao ngươi lại ra đây, phụ thân ngươi đã ổn chưa?”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, xoay tay hà hơi, chà xát, hỏi, “Cửu Cửu ngồi
trong viện làm gì, không lạnh sao?”
Triệu Phổ nở nụ cười, “Trời này mà lạnh cái gì? Ải bắc lạnh gấp mấy lần
nơi này nữa kìa, ở đây đã được xem là xuân về hoa nở.”
“Thật sao?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, bé cho tới bây giờ còn chưa đi
đến ải bắc nữa.
Triệu Phổ vươn tay, ôm lấy Tiểu Tứ Tử đặt lên đùi, vươn tay xoa bóp tay
bé, cảm thấy rất lạnh, đoán chắc là vì bé chườm nước đá cho Công Tôn,
trong lòng không khỏi cảm thán, con mọt sách mệnh thật tốt, không phải
con ruột mà cũng ngoan như vậy.
Tiểu Tứ Tử vốn thấy Triệu Phổ chỉ ăn mặc mỏng manh, nghĩ hắn dường
như rất lạnh, thế nhưng ngồi vào trong lòng Triệu Phổ thì liền giật mình.
Người Triệu Phổ nóng quá, giống như một cái hỏa lò ấm áp dễ chịu, còn có
bàn tay to nắm lấy tay mình, thật lớn thật ấm áp. Tiểu Tứ Tử nghĩ đến bàn
tay của Công Tôn bình thường cũng lạnh, bèn nhỏ giọng hỏi, “Cửu Cửu sao
trên người ngươi nóng như vậy?”
Triệu Phổ vốn không sợ lạnh, dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh tinh lực
dư thừa cộng thêm nội lực thâm hậu. Bất quá ngày hôm nay đặc biệt nóng