Công Tôn thấy được, vội nói, “Không cần, Tiểu Tứ Tử, lấy từ trong
hành lý ra.”
Triệu Phổ lườm y một cái, “Hành lý trên lưng ta này, sao ngươi để ý
nhiều như vậy?” Vừa nói, vừa hối thúc Tiểu Tứ Tử nhanh một chút. Tiểu
Tứ Tử kiễng chân cũng chỉ có thể với đến túi tiền ở bên hông Triệu Phổ, mở
ra, thấy bên trong có một xấp ngân phiếu dày, móc ra, đưa số bạc mà
chưởng quỹ yêu cầu.
Chưởng quỹ thu tiền, tự mình dẫn ba người đi vào trong viện.
Chuẩn bị xong xuôi Triệu Phổ mới nhẹ nhàng dịu dàng mà đặt Công
Tôn xuống giường, gọi tiểu nhị mang nước nóng đến.
Tiểu Tứ Tử bò lên giường, nhìn chân của Công Tôn, đau lòng hỏi, “Phụ
thân có đau không?”
“Không đau, giúp phụ thân lấy hòm thuốc mang tới đây.” Công Tôn sờ
sờ đầu bé.
Tiểu Tứ Tử bò xuống giường, mang hòm thuốc đến cho Công Tôn, tỉ mỉ
nhìn, “Phụ thân, có vụn gỗ ở trên vết thương.”
“Giúp phụ thân lấy ra.” Công Tôn không thể tự mình với tới, nhờ Tiểu
Tứ Tử giúp y lấy vụn gỗ đang nằm trong vết thương ra, sau đó băng bó lại.
Tiểu Tứ Tử đang muốn động thủ, Triệu Phổ sấn tới nói, “Sao ngươi lại
để tiểu hài tử làm việc này a… Để cho ta.”
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử song song ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn
đầy hoài nghi, Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Chuyện khác ta không biết,
nhưng loại trật khớp ngoại thương này, ta rất sở trường.”