DƯ SINH - Trang 104

Cố Dư nhìn thẳng, "Sao là sao?"

Cố Thần Sinh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười cười, lại nhìn về phía

trước, "Anh lại chọc giận gì em sao?"

Cố Dư lườm anh, "Cái đấy thì phải hỏi anh chứ?"

Cố Thần Sinh nắm tay cô, đưa lên miệng hôn mạnh, "Tại tối qua anh

không sang phòng em sao? Bảo bối, tối nay chú sẽ đền gấp đôi, đưa cháu
lên tiên cảnh thì thôi, được không?"

Cố Dư cảm thấy anh nói về chuyện này lại dùng xưng hô đó cảm thấy

thật tội lỗi, nên nhanh chóng ngắt lời anh,

"Anh nhảm nhí vừa vừa thôi."

Cố Thần Sinh giả vờ đăm chiêu, "Không phải vì chuyện đó à? Thế thì

là vì anh gửi cho em có mỗi một trái tim thôi sao?"

Cố Dư "hừ" một tiếng, không trả lời.

Cố Thần Sinh đặt tay cô vào tay mình, lật qua lật lại, có vẻ rất thích

trò này,

"Tiểu cô nương, vậy em muốn bao nhiêu? Anh chỉ có một trái tim

thôi, cho em hết rồi."

Nghe đến đây Cố Dư không nhịn được nữa bật cười, Cố Thần Sinh

thấy cô cười, như chỉ chờ có thế, dùng một tay ôm cô vào ngực, Cố Dư
ngoan ngoãn ôm eo anh, cọ cọ, trong lòng ngọt ngào.

Anh đỗ xe trước cổng trường cô, tranh thủ hôn môi một cái rồi phóng

xe đến công ti.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.