DƯ SINH - Trang 213

"Lão tứ, mày đang làm gì với con gái chị vậy? Dư Dư còn nhỏ, còn có

thể suy nghĩ chưa chín chắn, nhưng mày đã từng này rồi, mày có biết mày
đang hại nó không? Mày làm như thế có từng nghĩ đến Cố gia đã nuôi nấng
mày mấy chục năm rồi không?"

Cố Dư bắt đầu khóc thút thít, Cố Thần Sinh yên lặng nắm lấy tay cô,

mặc kệ cô dãy dụa, nói với Diệp Lộ,

"Em sẽ báo hiếu với mọi người, nhưng riêng chuyện này, không thể."

Diệp Lộ như vừa nghe được chuyện cười, bật cười tức tưởi,

"Mày dùng cách này để báo hiếu à? Mày có chắc bố nghe xong mà

không tức đến chết không?"

Cố Dư không chờ anh lên tiếng, vội ngắt lời,

"Mẹ, vừa nãy chỉ là hiểu lầm thôi, bọn con đã không còn gì nữa rồi..."

"Câm miệng cho anh!" Cố Thần Sinh quát cô, mắt anh đỏ ngầu, Cố

Dư bị anh quát đến sững sờ, nghẹn họng.

Cố Thần Sinh quát xong, lại không nỡ, xoay người lại nước mắt giúp

cô, nói với Diệp Lộ,

"Chị ra ngoài đi, vô ích thôi, chúng em sẽ không chia tay."

Diệp Lộ há miệng một hồi lâu, cuối cùng chỉ biết lầm bầm mấy câu

trong miệng,

"Phản rồi, phản rồi."

Rồi mở cửa đi ra ngoài, bà biết lúc này chưa phải lúc để làm ầm lên.

Cửa phòng vừa đóng, Cố Dư đã giãy khỏi tay anh, khóc lớn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.