DƯ SINH - Trang 227

Hơn nửa ngày mệt mỏi trên máy bay, vừa bước xuống đã là một đất

nước xa lạ, bên tai đều là những ngôn ngữ xa lạ, Cố Dư cô chút chạnh lòng.

Nhớ anh hơn bao giờ hết.

Trường học, nhà ở, tất cả đều đã được Cố Đông sắp xếp chu đáo.

Cố Dư bắt đầu tập làm quen với cuộc sống mới, với những người bạn

mới, làm quen với nỗi nhớ gặm nhấm hàng đêm.

Đi học mỗi ngày xung quanh đều là người ngoại quốc, chỉ có mình cô

con gái châu Á da trắng tóc đen, ngôn ngữ khác biệt, dù tiếng Anh của Cố
Dư rất tốt nhưng để hiểu được một ai đó ở đây quả thật rất khó.

Hình như là văn hoá ẩm thực ở đây không giống như ở Trung Quốc,

Cố Dư gần như không thể ăn ngon miệng một món nào.

Gần một tháng trôi qua, tình trạng kén ăn ngày một kéo dài.

Mỗi tối đều bị cơn đói hành hạ, muốn ăn vào nhưng lại nôn ra, cộng

thêm nỗi nhớ nhà, nhớ Cố Thần Sinh.

Cô gầy hẳn đi.

Diệp Lộ mỗi lần gọi điện qua đều lo lắng đến phát khóc, thậm chí hối

hận vì đã để con gái qua đó.

Hôm nay đến trường, lúc đang ngồi nghe giảng, bên cạnh bỗng nhiên

có ai đó thúc nhẹ vào khuỷu tay cô. Cố Dư nghiêng đầu, là Elsa, cô ấy nhăn
nhó ôm bụng,

"Du, cậu có mang theo cái đấy không?"

Cố Dư ngơ ngác lắc đầu, Elsa vội vàng đi cầu cứu người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.