DƯ SINH - Trang 225

Lồng ngực phập phồng, theo hô hấp không ngừng chạm vào nhau.

Một nụ hôn hạ xuống chóp mũi,

"Em đừng đi."

Cố Dư choàng mở mắt, nhìn anh bằng đôi mắt ngập hơi nước, cô run

run cất giọng,

"Ngày mai em đi rồi."

Ngón trỏ anh lập tức chặn môi cô lại, ánh mắt anh tựa hồ sâu không

thấy đáy, còn đen hơn cả màn đêm ngoài cửa sổ,

"Xin em đấy, đừng đi, em đã bên anh bốn năm rồi, giờ em đi, anh sống

tiếp thế nào đây?"

Giọng anh trầm thấp, vang lên bên tai cô như đang dụ hoặc.

Cố Dư lắc đầu, hai tay ôm lấy gương mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh,

cố gượng cười,

"Sẽ qua nhanh thôi, em sẽ cố gắng, anh cũng phải cố gắng."

Một giọt nước mắt rơi trên môi cô, lạnh buốt. Cố Dư vuốt ve khoé mắt

anh, ngẩng đầu hôn lên trán anh một cái, đứng dậy,

"Tạm biệt, chú út."

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại như ngăn cách thế giới của hai người, từ

nay về sau không còn liên quan đến nhau nữa.

Cố Dư vào phòng tắm, mở nước, dùng tay khoát nước vào mặt, nước

mắt hình như không thể nào khống chế được, cuối cùng khóc thành tiếng.

Hết thật rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.