DƯ SINH - Trang 275

"Bố mới tám mươi tuổi, không phải vẫn còn trẻ lắm sao?"

Ông cụ nhìn anh, không đáp lại.

Hồi lâu sau, Cố Thần Sinh mới chậm rãi nói,

"Bố, là con bất hiếu, con đã làm mọi người thất vọng, con xin lỗi."

Ông cụ dùng sức lực yếu ớt nắm lấy tay anh,

"Năm ta hai mươi tuổi, cũng vì ngang bướng, muốn ở bên cạnh mẹ

con thêm một chút nên đã đến tập hợp ở quân doanh muộn, kết quả khi mọi
người tới nơi, một nửa pháo đài đã sập rồi, hậu quả sau đó không thể lường
trước được, nhưng ta vẫn gánh chịu được, cho đến hôm nay, cũng chưa
từng hối hận."

Nói một hơi dài khiến ông cụ thấm mệt, ngừng một chút, tiếp tục,

"Ta chưa bao giờ hối hận, không có nghĩa là ta không nhận sai. Trên

đời ai cũng mắc sai lầm, sai lầm này của con, thực ra sau khi suy nghĩ lại,
cũng không phải là không thể chấp nhận."

Cố Thần Sinh nhìn bố, tay siết chặt,

"Bố à..."

Ông cụ nói tiếp, "Năm đó bố con không phải là chết trên chiến trường,

mà là trong lúc hỗ trợ cảnh sát phá một ổ ma túy, ta chỉ sợ chúng tìm đến
con trả thù, nên cố gắng giấu giếm, đem con ra nước ngoài với thân phận
con của ta, ít nhiều cũng được bảo vệ, chỉ là không ngờ sẽ thành ra thế
này."

Thật ra kí ức của Cố Thần Sinh về cha ruột rất mơ hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.