Vốn dĩ không định nói sớm như vậy, nhưng nếu anh giấu cô lâu thêm
một chút, cô sẽ lại hằng đêm suy nghĩ, muộn phiền, anh lại lo lắng.
Cố Dư gần như nhảy cẫng lên, vui mừng bám lấy cổ anh,
"Thật sao? Anh nói thật chứ?"
Cố Thần Sinh ôm eo cô, "Anh đã bao giờ lừa em chưa?"
Đúng là có hơi lưu manh một chút, nhưng đúng là anh chưa bao giờ
nói dối cô.
Trong hàng lang yên tĩnh, chỉ còn tiếng Cố Dư ríu rít như chú cún nhỏ.
Diệp Lộ mở cửa, nhìn ngang dọc bên ngoài, không thấy con gái đâu.
Thở dài một tiếng.
Lúc này, trong công viên bệnh viện. Cố Thần Sinh ngồi trên ghế đá,
Cố Dư ngồi trên đùi anh.
Buổi tối ở nơi này hầu như không ai lui tới. Không gian rộng rãi tối
tăm chỉ có mình bọn họ.
Và có thêm bé con trong bụng nữa.
Cố Thần Sinh vuốt ve bụng cô, nhận ra nơi này lại lớn thêm một chút
nữa, vội rời khỏi môi cô, vén áo lên, nhìn xuống, bật cười,
"Lớn nhanh như vậy?"
Cố Dư ánh mắt mơ màng, đôi môi sưng đỏ, gục đầu bên vai anh,
"Bốn tháng rồi, phải lớn chứ."